Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 440



"Sư phụ đang nói gì với Minh Giác vậy?"

Tô Mộc nhíu mày, ánh mắt đầy thắc mắc khi nhìn vào kết giới.

Không gian trong đó yên tĩnh đến lạ thường. Họ không còn nghe thấy âm thanh của trận chiến nữa, nhưng vẫn có thể thấy Cố Ninh và Minh Giác đang nói chuyện với nhau.

"Không biết, có lẽ sư phụ đã chặn âm thanh?"

Bạch Cảnh Xuyên cũng nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Sư phụ của họ rốt cuộc đang nói gì mà phải che giấu như vậy?

Nguyệt Ly và Nguyệt Yên đứng một bên lặng lẽ quan sát. Khi ánh mắt họ chạm nhau, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt cả hai.

Cố Ninh có thể chặn âm thanh với những người khác, nhưng không có nghĩa là nàng có thể chặn âm thanh đối với hai chị em họ.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Bạch Cảnh Xuyên, Tô Mộc và những người khác đều là người phàm, cũng là những đệ tử do chính tay Cố Ninh lựa chọn. Nguyệt Yên biết rõ nàng không muốn họ bị cuốn vào những chuyện vốn không thuộc về họ.

Cố Ninh chưa bao giờ thay đổi—nàng vẫn luôn là người gánh vác mọi thứ một mình, không muốn liên lụy đến những người nàng quan tâm.

Nhưng hôm nay, có điều gì đó rất khác.

Lần đầu tiên, nàng bộc lộ một chút nỗi buồn vô tận. Một nỗi buồn như thể dù có sức mạnh vô song, nàng vẫn chẳng thể thoát khỏi cái lồng định mệnh đáng nguyền rủa này.

"Phải chăng... ta quá cố chấp rồi..."

Minh Giác thì thầm, giọng nói mang theo sự d.a.o động hiếm thấy.

Lần đầu tiên, hắn bắt đầu hoài nghi—liệu chấp niệm của mình có thực sự đúng đắn hay không?

"Anh, quay lại bây giờ vẫn còn kịp mà."

Một giọng nói trầm ổn vang lên.

Hủy Diệt lặng lẽ đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối đều lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Cố Ninh và Minh Giác.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy vị chủ nhân mà hắn từng nghĩ là vô tâm lại bộc lộ những cảm xúc mạnh mẽ như vậy.

Hóa ra, gánh vác sức mạnh chống lại toàn vũ trụ không chỉ là vinh quang, mà còn là xiềng xích vô hình giam cầm nàng, đè nặng lên nàng một áp lực đến mức khó thở.

"Không đánh nữa, đến đây thôi."

Minh Giác chậm rãi thu lại thanh trường kiếm trong tay, ánh mắt nhẹ nhõm hơn bao giờ hết khi nhìn về phía Cố Ninh.

"Từ trước đến nay, tôi luôn xem ngài như mục tiêu để phấn đấu. Tôi từng nghĩ rằng, chỉ cần trở nên đủ mạnh, có sức mạnh tối cao, tôi sẽ có tư cách đi cùng ngài."

Hắn cười nhẹ, ánh mắt xa xăm như đang nhìn lại quá khứ của chính mình.

"Nhưng giờ nhìn lại, ngài có sức mạnh vô biên như vậy... dường như ngài cũng không hạnh phúc."

Hắn dừng lại một chút, giọng nói trở nên trầm thấp hơn.

"Tôi sẽ dần dần buông bỏ chấp niệm trong lòng."

"Hiện tại, tôi không còn phù hợp để làm chủ nhân của U Minh giới nữa, càng không có tư cách trở thành người thi hành pháp luật."

Hắn cúi đầu, chậm rãi nói ra lời cuối cùng.

"Thưa chủ nhân, tôi muốn xin ngài một điều cuối cùng, có được không?"

Cố Ninh hơi khựng lại, ánh mắt nàng có chút d.a.o động.

"Anh muốn gì?"

Minh Giác khẽ hít một hơi sâu, giọng nói đầy kiên định.

"Tôi muốn xin ngài hóa tôi thành một kết giới, làm lớp bảo vệ cho Trái Đất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cố Ninh sững sờ.

"Anh..."

Nàng chưa kịp nói gì thì đã bị Hủy Diệt cắt ngang.

"Minh Giác! Anh điên rồi phải không? Anh điên rồi!"

Hủy Diệt mất kiểm soát, lao tới nắm chặt cổ áo Minh Giác, ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận.

"Anh muốn tự hủy hoại bản thân sao?!"

Minh Giác không phản kháng. Hắn chỉ mỉm cười, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường.

"Tôi không điên, tôi rất tỉnh táo."

Hắn đưa tay nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của Hủy Diệt ra, ánh mắt đượm buồn nhìn về phía biển hoa u minh trải dài bất tận.

"Cậu có biết những bông hoa u minh này từ đâu mà có không?"

Hủy Diệt siết chặt nắm đấm, không nói gì.

Minh Giác cười khẽ, ánh mắt mang theo một nỗi đau khôn tả.

"Chúng là hậu quả của một sai lầm mà tôi đã phạm phải."

"Sai lầm của tôi... là vì tham lam trong một khoảnh khắc."

"Tôi đã không kiểm soát được sức mạnh hủy diệt, để nó lan tràn khắp Trái Đất, khiến vô số sinh linh bị nuốt chửng."

"Họ không chỉ c.h.ế.t thảm, mà còn không có cơ hội luân hồi, không thể đầu thai."

"Chính tôi đã cầu xin chủ nhân mở ra U Minh giới này, để thu nhận những linh hồn vất vưởng ấy."

"Bây giờ, cậu thấy biển hoa u minh vô tận này không?"

Minh Giác đưa tay ra, để những cánh hoa màu xanh biếc khẽ lướt qua lòng bàn tay.

"Mỗi một bông hoa ở đây chính là một sinh linh đã c.h.ế.t oan uổng vì sự ngu ngốc của tôi."

"Đây là tội nghiệt mà tôi đã tạo ra."

Hắn nhắm mắt lại, giọng nói trở nên nhẹ bẫng.

"Đã đến lúc tôi phải trả giá cho sai lầm của mình rồi."

Hủy Diệt run rẩy, đôi mắt hắn long lanh như thể không dám tin vào những lời Minh Giác vừa nói.

Minh Giác nhìn thẳng vào hắn, dịu dàng cười.

"A Tu, sau này hãy chăm sóc bản thân thật tốt."

Hủy Diệt sững người.

Lâu lắm rồi Minh Giác mới gọi hắn bằng cái tên thân thuộc ấy.

"Tôi chưa bao giờ trách cậu đã giành lấy vị trí linh chủ Hủy Diệt."

"Ngược lại, tôi còn vui mừng thay cho cậu."

"Chúng ta từng là huynh đệ, nhưng chấp niệm đã khiến anh em chúng ta xa cách bấy lâu nay."

Hắn thở dài, ánh mắt lại dõi theo Cố Ninh.

"Hôm nay có thể gặp lại cậu, tôi rất vui."

"Nhìn thấy cậu đứng ở vị trí này, gánh vác trọng trách mà cậu nên gánh vác—tôi càng chắc chắn rằng ánh mắt của chủ nhân chưa bao giờ sai lầm."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com