Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 441



Minh Giác trịnh trọng đặt tay lên vai Hủy Diệt, đôi mắt chân thành nhìn thẳng vào ánh mắt đã mất kiểm soát của hắn. Giọng nói của Minh Giác mang theo sự kiên định, nhưng cũng chất chứa bao tình cảm sâu nặng:

"A Tu, em là em trai của anh. Mãi mãi là như vậy."

Hắn dừng một chút, rồi tiếp tục:

"Nhưng em cũng phải nhớ một điều—em không chỉ là em trai của anh, em còn là linh chủ Hủy Diệt, là vua của toàn bộ sức mạnh hủy diệt. Em không còn là một đứa trẻ cần anh che chở nữa. Em đã trưởng thành rồi, thực sự trưởng thành rồi..."

Hủy Diệt lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay run rẩy siết chặt lấy cánh tay Minh Giác như thể chỉ cần buông ra, hắn sẽ mất đi anh trai của mình mãi mãi. Giọng hắn nghẹn lại, từng lời nói ra đều mang theo nỗi sợ hãi tột cùng:

"Anh... Anh, xin anh... Đừng rời đi, đừng mà..."

Minh Giác nhìn gương mặt tuyệt vọng của Hủy Diệt, trong lòng không khỏi dâng lên một tia đau xót. Hắn thở dài, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Hủy Diệt như khi cả hai còn bé, giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn:

"A Tu, nếu em thực sự còn coi anh là anh trai, hãy tôn trọng lựa chọn của anh."

Hủy Diệt lặng người. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má hắn, lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo của biển hoa U Minh. Bàn tay đang nắm chặt cánh tay Minh Giác từ từ mất đi sức lực, rồi buông thõng xuống.

Xa xa, Cố Ninh đứng bên bờ biển hoa, lặng lẽ quan sát hai anh em. Ánh mắt nàng sâu thẳm, không ai có thể đoán được nàng đang nghĩ gì.

Bỗng nhiên, Minh Giác lên tiếng, giọng nói mang theo chút khẩn thiết:

"Chủ nhân, ngài thì sao? Ngài có đồng ý với yêu cầu cuối cùng của tôi không?"

Cố Ninh chậm rãi quay đầu, đôi mắt bạc ánh lên tia sắc lạnh:

"Đồng ý hay không, không phải do ta quyết định. Ngươi nên hỏi 'họ' thì hơn."

Minh Giác cau mày, nghi hoặc:

"Ai cơ?"

Nhưng hắn chưa kịp hỏi thêm, ánh mắt đã chợt lóe lên kinh ngạc khi thấy thanh trường thương trong tay Cố Ninh dần biến đổi. Từ một vũ khí chiến đấu sắc bén, nó hóa thành một cây bút dài thanh thoát—Thiên Vận Bút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cố Ninh nắm chặt Thiên Vận Bút trong tay, ánh sáng bạc từ đầu bút lan tỏa ra, giọng nói của nàng vang vọng, mang theo uy nghiêm của một kẻ nắm giữ vận mệnh:

"Nhân danh ta, vạn vật sinh linh, theo vận mệnh thức tỉnh!"

Lời niệm chú vừa dứt, Thiên Vận Bút vẽ nhanh trên không trung, từng nét bút tựa như rạch ngang trời đất, kích hoạt một thứ gì đó vô cùng kỳ diệu.

Ngay lúc ấy, cả biển hoa U Minh vốn tĩnh lặng bỗng nhiên xao động.

Những bông hoa xanh u ám chợt tỏa sáng, từng cánh hoa như bị một luồng sức mạnh vô hình nhấc lên, bay lơ lửng trên không trung.

Cố Ninh mở mắt, đôi mắt bạc của nàng tựa như phản chiếu cả bầu trời sao.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Nàng nâng hai tay lên, nhanh chóng kết ấn. Xung quanh nàng, một luồng ánh sáng bạc rực rỡ bừng lên, từng tia sáng như những mảnh sao nhỏ vụn, chầm chậm rơi xuống biển hoa.

Những bông hoa U Minh như được ánh sáng tinh tú bao phủ, bắt đầu tụ lại, rồi đồng loạt hướng về phía Minh Giác.

"Sao lại thế này?"

Bên ngoài biển hoa, Tô Mộc và những người khác đều sửng sốt đến sững sờ.

Duy chỉ có Nguyệt Yên là không tỏ ra quá ngạc nhiên. Cô chỉ khẽ cau mày, nhìn Cố Ninh đang đứng giữa biển hoa rực rỡ. Trong lòng cô đã sớm hiểu rõ—

"Chủ nhân ơi chủ nhân, ngài lại phá lệ rồi..."

Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã nhận ra ngay Cố Ninh đang dùng sức mạnh linh hồn để khôi phục ý thức tạm thời cho những bông hoa U Minh vốn đã vô tri.

Mục đích của nàng không phải là giữ lại Minh Giác.

Mà là muốn cho hắn một cơ hội thực sự để sửa sai.

Bởi vì Trái Đất thực sự cần một người thi hành pháp luật.

Và người đó... chỉ có thể là Minh Giác.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com