"Ê ê ê, đừng, đừng, đừng! Tôi không cười nữa, được chưa?"
Thời Thâm lập tức giơ tay đầu hàng khi thấy Hắc Diệu giấu tay dưới bàn, bắt đầu tụ sức mạnh.
Lão già này xưa nay luôn thích dùng chiêu này, lần nào cũng vậy! Anh không muốn một lần nữa bị đá đến cái nơi tối đen như mực, giơ tay không thấy ngón đó đâu.
Nhận ra tình hình không ổn, Thời Thâm ngoan ngoãn ngồi im, không dám tiếp tục trêu chọc nữa.
Cố Ninh liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, phát hiện đã muộn, liền quay sang ba người Đoá Đoá, Tiểu Thất và Miêu Miêu, nhẹ giọng hỏi.
"Cũng không còn sớm nữa, Đoá Đoá, Tiểu Thất, Miêu Miêu, các em ăn no chưa?"
Đoá Đoá chớp mắt, nuốt vội miếng thức ăn trong miệng, rồi ngẩng đầu nhìn Cố Ninh.
"Hả? Chị Ninh, bọn em gần no rồi."
"Vậy được, Tiểu Bạch, Mộc Mộc, phiền hai người đưa ba người họ về nhà nhé."
Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mặc gật đầu, không chút do dự nhận lời.
"Được."
Sau khi nhóm Đoá Đoá rời đi, trong phòng chỉ còn lại Cố Ninh, Cố Trạch và hai anh em Nguyệt Yên.
Thời Thâm lúc này mới vươn vai, thả lỏng người dựa vào ghế, khóe môi nhếch lên đầy thú vị.
"Ôi trời, cuối cùng cũng có thể thoải mái nói chuyện rồi. Tiểu Cố Trạch, cậu thật to gan đấy, dám công khai xuống hạ giới. Không sợ phía trên phát hiện sao?"
Ánh mắt hắn nhìn về phía Cố Trạch mang theo ý cười chế nhạo.
Cố Trạch vốn đã không ưa gì Thời Thâm, nghe vậy liền đáp lạnh lùng, không chút khách sáo.
"Tôi làm gì cũng không cần anh, Chủ nhân Thời Không, quản."
Thời Thâm nhướng mày, định mở miệng nói tiếp thì đã bị một giọng nói trầm thấp cắt ngang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Hừ, sao? Cậu thật sự nghĩ rằng mình ngồi lên được cái ghế đó là có thể không coi ai ra gì à?"
Chính vì cậu ta mà A Ninh đã chịu bao nhiêu đau khổ, đã phải chịu bao nhiêu dằn vặt!
Vậy mà đến bây giờ, vẫn cứ ngang ngạnh như thế, vẫn cứ bướng bỉnh như thế!
Hắc Diệu thật sự cảm thấy không đáng cho A Ninh.
Cố Trạch nghe vậy, cơn giận lập tức bùng lên.
"Hắc Diệu! Anh có tư cách gì mà phán xét tôi!?"
Cậu siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.
"Anh đừng nghĩ rằng tôi không biết anh có ý đồ gì với chị tôi! Tôi nói cho anh biết, nếu không phải chị tôi muốn cứu anh khỏi vực sâu đó, thì làm sao lại xảy ra chuyện—"
"Bỏ ngay cái giọng điệu đó đi, A Trạch!"
Cố Ninh đột nhiên đứng bật dậy.
"Chị đã dạy cho em phải biết tôn trọng người khác chưa?"
Ánh mắt cô lạnh lùng quét qua Cố Trạch, giọng nói trầm xuống, mang theo áp lực vô hình.
"Họ dù sao cũng là tiền bối của em, cũng coi như là anh trai của em."
Cố Trạch nghe vậy, gương mặt vốn đã căng thẳng nay càng thêm lạnh lẽo.
Cậu cũng đứng bật dậy, hai tay chống mạnh lên bàn, giọng điệu kiên quyết phản bác.
"Em chỉ có một chị gái, không có anh trai nào hết!"
"A Trạch!"
Lần đầu tiên, trong đôi mắt bạc của Cố Ninh ánh lên một tia giận dữ.