Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 501



Cố Trạch không ngờ người chị gái luôn chăm sóc mình từng li từng tí lại có thể vì một người đàn ông khác mà tức giận với mình.

Nỗi thất vọng và đau đớn dâng trào trong lòng cậu, cảm giác như toàn thân mất hết sức lực. Cậu cúi đầu, cố giấu đi ánh mắt đầy tổn thương.

"Em muốn yên tĩnh một chút, em đi trước đây."

Nói xong, Cố Trạch lập tức sử dụng pháp thuật dịch chuyển, biến mất khỏi căn phòng.

Cố Ninh lặng người nhìn vào khoảng không nơi Cố Trạch vừa rời đi, ánh mắt cô thoáng d.a.o động. Nếu quan sát kỹ, có thể thấy đôi môi cô khẽ run lên, như thể đang kìm nén điều gì đó.

"Chủ nhân, ngài không sao chứ?"

Nguyệt Yên lo lắng đứng dậy, tiến về phía Cố Ninh. Cô biết rõ tâm trạng chủ nhân lúc này vô cùng rối ren và đau đớn.

Hắc Diệu nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Ninh, giọng anh trầm xuống, mang theo sự xót xa:

"A Ninh, cô thật sự thấy đáng sao? Vì một người thiếu chín chắn như vậy, cô cam tâm làm tất cả những điều này ư?"

Trước đây, Cố Ninh mạnh mẽ và kiêu hãnh biết bao. Cô là chủ nhân của cả vũ trụ, không gì có thể trói buộc hay làm khó cô.

Nhưng rồi, vì Cố Trạch, cô chấp nhận hy sinh mọi thứ.

Cái vũ trụ c.h.ế.t tiệt này đã lợi dụng lòng bao dung của cô, biến cô thành một công cụ, một kẻ gánh vác tất cả.

Và cuối cùng thì sao? Hắc Diệu chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ tia hy vọng nào từ Cố Trạch.

Cố Ninh nhắm mắt, giọng nói mang theo sự mệt mỏi:

"Hắc Diệu, tôi hơi mệt rồi, mọi người về đi. Tôi muốn yên tĩnh một mình."

Thời Thâm đã sớm từ bỏ vẻ cợt nhả thường ngày, nghiêm túc nhìn cô:

"A Ninh, đừng cố gắng chịu đựng một mình. Cô biết mà, cô còn có tôi và Hắc Diệu."

Cố Ninh mỉm cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy sự cô đơn.

"Tôi thật sự không sao. Nguyệt Yên, cô đưa A Ly về trước đi."

Nguyệt Yên do dự, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng:

"Nhưng chủ nhân, ngài—"

"Đi đi."

Hắc Diệu nhẹ nhàng vẫy tay, ra hiệu cho cô ấy rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Cô cứ yên tâm, tôi và Thời Thâm sẽ ở lại đây với cô ấy."

Lời của Hắc Diệu luôn có trọng lượng. Nguyệt Yên biết rằng nếu anh đã ở đây, Cố Ninh sẽ không sao cả.

"... Vậy cũng được."

Cô không nói gì thêm, dẫn theo Nguyệt Ly rời khỏi phòng.

Lúc này, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại ba người.

Cố Ninh ngồi xuống ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, giọng nói lạc đi:

"Hắc Diệu, Thời Thâm... tôi thật sự mệt quá rồi..."

Thời Thâm ngồi xuống cạnh cô, nhìn thẳng vào đôi mắt bạc ấy, chậm rãi lên tiếng:

"A Ninh, hay là cô trở về với bọn tôi đi? Dù sao, thân thể hiện tại của cô cũng đã bị hủy. Tôi và Hắc Diệu có thể giúp cô tạo lại một thân thể mới."

Hắn không quen nhìn thấy cô trong trạng thái này.

Trong trí nhớ của Thời Thâm, Cố Ninh luôn là người phụ nữ mạnh mẽ và kiêu hãnh, đứng trên đỉnh cao, nắm giữ quyền lực tuyệt đối.

Nhưng bây giờ, cô lại tràn ngập mệt mỏi, thất vọng và chán chường.

Hắc Diệu im lặng nhìn cô, trong lòng như có thứ gì đó siết chặt. Anh khẽ lên tiếng, giọng nói có chút tự trách:

"A Ninh, nếu lúc đó tôi không đồng ý với kế hoạch của cô, có lẽ mọi thứ đã khác."

Anh từng nghĩ rằng vũ trụ này không đáng để cô hy sinh. Nếu mất đi, họ có thể hủy diệt nó và tạo ra một thế giới mới.

Nhưng khi ấy, anh đã không nỡ từ chối cô.

Cố Ninh lặng lẽ nhắm mắt, rồi lại mở ra.

Đôi mắt bạc ấy lóe lên tia sáng kỳ lạ.

"Có lẽ tôi nên đẩy nhanh tiến độ kế hoạch rồi."

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự quyết đoán lạnh lùng.

Hắc Diệu khẽ nắm lấy tay cô, đặt lên vị trí trái tim mình.

"Chủ nhân Hố Đen sẽ luôn nghe lệnh ngài."

Thời Thâm cũng đưa tay lên, nắm lấy bàn tay còn lại của cô, đặt lên giữa trán mình, nở nụ cười ngạo nghễ:

"Chủ nhân Thời Không cũng sẽ mãi mãi nghe lệnh ngài. Đời đời kiếp kiếp, tôi vẫn luôn đứng phía sau cô."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com