Thời Thâm bĩu môi, khoanh tay đứng nhìn Cố Ninh và Hắc Diệu, trong lòng đầy nghi hoặc. Cuối cùng, anh ta lên tiếng:
“Chủ tớ các người đang chơi trò gì thế?”
Dù cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, anh vẫn quyết định chờ Cố Ninh tự mình giải thích. Cảnh tượng vừa rồi... không phải quá mờ ám sao? Một người như A Ninh, vậy mà lại có hành động thân mật với Hắc Diệu như thế.
Không lẽ... cô đã bị thứ gì đó không sạch sẽ chiếm đoạt thân thể?
Ngay lúc đó, giọng nói nhẹ nhàng của Cố Ninh vang lên, truyền vào tai mọi người trong sân sau:
“Tôi đã trở lại rồi.”
Lời nói đơn giản ấy khiến tất cả phải sững sờ. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô.
Cố Ninh mỉm cười nhìn họ, dáng vẻ thản nhiên như thể chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan gì đến mình.
“Sao vậy? Sao mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?” Cô chớp mắt, vẻ mặt vô cùng tự nhiên. “Trên mặt tôi có gì bẩn à?”
“A Ninh...”
Không đợi ai kịp phản ứng, Thời Thâm lập tức thi triển năng lực, tạm dừng thời gian. Nhưng lần này, anh chỉ phong tỏa không gian bên trong kết giới của căn biệt thự, không ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài.
Cố Ninh thong thả bước đến bàn đá, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt quét qua những người đang bị đóng băng trong thời gian. Cô bình thản hỏi:
“Anh định làm gì?”
Thời Thâm thu lại vẻ cười cợt, ánh mắt trở nên sắc bén hơn.
“A Ninh, cô không định giải thích cho chúng tôi chuyện vừa rồi sao?”
Cố Ninh im lặng một lúc, ánh mắt lóe lên tia suy tư.
“Muốn biết đến vậy sao?”
Cô không vội trả lời. Những chuyện liên quan đến dục niệm... cô không phải không dám nói, mà là sợ Hắc Diệu sẽ nghi ngờ.
Thời Thâm không phải kẻ ngốc, chỉ cần cô lỡ lời, anh ta và Hắc Diệu chắc chắn sẽ tìm cách ngăn cản cô. Mà điều đó, cô không muốn.
Cô không muốn đối đầu với hai người họ, mãi mãi không muốn...
Vậy nên, có những chuyện, cô thà tự mình gánh vác, còn hơn liên lụy đến người khác.
“A Ninh, đừng chơi trò úp mở nữa.” Hắc Diệu lên tiếng, giọng điệu thẳng thừng. “Nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì?”
Trực giác mách bảo anh rằng, Cố Ninh đang che giấu điều gì đó. Nhưng là chuyện gì đáng để cô giấu đến mức này?
Anh thật sự không thể đoán ra.
Cố Ninh khẽ nhếch môi, ánh mắt trở nên xa xăm.
“Các anh còn nhớ, không lâu sau khi tạo ra tất cả các hành tinh, tại sao tôi lại chọn ngủ say không?”
Thời Thâm cau mày:
“Không phải cô nói cô cần nghỉ ngơi sao?”
Anh bắt đầu thấy khó hiểu. Lẽ nào A Ninh đã trêu đùa anh suốt bao nhiêu năm qua? Anh có ngốc đến mức đó sao?
Cố Ninh nhẹ giọng đáp:
“Đó chỉ là cái cớ thôi. Mỗi hành tinh tôi tạo ra, tôi đều ban cho họ thất tình lục dục. Nhưng tôi không ngờ... điều đó lại gây ra tác dụng ngược.”
Cô ngừng một chút, rồi tiếp tục:
“Tôi không biết là do các Thiên Đạo chủ khác hay chính tôi, nhưng dục vọng của cư dân trên các hành tinh ngày càng bị phóng đại. Cuối cùng, vô số dục niệm đều đổ dồn về tôi.”
Hắc Diệu và Thời Thâm thoáng giật mình, nhưng không ngắt lời, tiếp tục lắng nghe.
“Dưới sự can thiệp mạnh mẽ của dục niệm, suy nghĩ của tôi dần bị ảnh hưởng. Tôi buộc phải tách dục niệm ra khỏi cơ thể mình và phong ấn nó vào một nơi nào đó trong pháp tắc.”
Cố Ninh nhắm mắt lại, giọng nói có phần trầm xuống:
“Nhưng tôi không ngờ... dục niệm lại mượn kiếp lôi mà Tiểu Bạch và Mộc Mộc vừa chịu đựng để phá phong ấn. Nó đã thức tỉnh.”
Cô mở mắt, đôi con ngươi một bạc một xám lóe lên ánh sáng khó lường.
“Vừa rồi, các anh thấy chính là dục niệm của tôi.”
Cô mỉm cười, nhẹ giọng trấn an:
“Nhưng giờ có thể yên tâm rồi, tôi đã trấn áp cô ta trở lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thời Thâm im lặng một lúc lâu. Mặc dù Cố Ninh đã giải thích rõ ràng, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Chỉ là nhất thời, anh không thể nói ra được.
Hắc Diệu thì khác. Anh không nghi ngờ lời của Cố Ninh, nhưng vẫn không giấu được lo lắng.
“A Ninh, tại sao cô không nói sớm cho tôi biết? Tôi có thể giúp cô mà.”
“Nó thực ra cũng xem như là một phần khác của tôi, anh ra tay không tiện đâu.”
Cố Ninh có chút ngượng ngùng giải thích.
Phải biết rằng phần dục niệm kia của cô không phải là một thứ đơn giản, nếu không cẩn thận, nó có thể làm Hắc Diệu rối trí.
“A Ninh, tôi nghĩ không phải là không tiện, mà cô đang sợ lỡ như bản thân đầy dục niệm của mình đẩy ngã Hắc Diệu thì sao.”
Cố Ninh: "……"
Hắc Diệu: "……"
Thời Thâm vừa dứt lời, không khí bỗng im bặt. Hắc Diệu nhíu mày, cơ thể hơi căng cứng.
“Thời Thâm, anh muốn c.h.ế.t thì tôi không ngại giúp đâu.”
Giọng Hắc Diệu lạnh xuống, đồng thời nắm chặt tay, khiến khớp xương kêu răng rắc.
“Đừng, đừng, đùa chút thôi mà.”
Thời Thâm thấy vậy, lập tức xua tay, tỏ vẻ vô tội.
“Thật ra,” Cố Ninh nhìn sang Hắc Diệu, giọng điệu có phần nghiêm túc hơn, “Tôi lo cô ta sẽ lợi dụng anh. Dù sao, anh cũng là người dễ bị lừa nhất, đầu óc lại chậm chạp nhất.”
Hắc Diệu thoáng cau mày. Còn Thời Thâm thì kinh ngạc nhìn Cố Ninh, lập tức phản đối:
“Này này này, A Ninh, cô nói vậy không đúng rồi! Tôi thông minh lắm đó!”
Cố Ninh hừ nhẹ, khoanh tay trước ngực:
“Thôi đi, ai mà quên được. Trước đây chỉ vì nhất thời bốc đồng mà anh đòi phá vỡ thứ tự thời gian, kết quả bị cuốn vào loạn lưu. Nếu không có A Diệu và tôi cứu, thì giờ này anh đã trôi lạc về nơi nào rồi!”
Khóe miệng cô giật giật khi nhắc lại chuyện cũ.
Thời Thâm ngượng ngùng nhún vai:
“Chuyện đó là ngoài ý muốn thôi. Tôi chỉ hơi bị ám ảnh cưỡng chế, muốn thay đổi một chút, ai ngờ lại thành ra như vậy.”
“A Ninh, ngoài chuyện này, cô còn gì chưa nói với chúng tôi không?”
Cố Ninh chớp mắt, giọng điệu vẫn bình thản:
“A Diệu, sao anh lại nghĩ vậy? Nếu tôi có chuyện gì giấu anh, thì ngay từ đầu tôi đã không tìm anh để lên kế hoạch rồi.”
Cô biết, Hắc Diệu không dễ bị qua mặt. Nhưng cô đã chuẩn bị từ trước, dù có bị nghi ngờ, cũng sẽ không để lộ sơ hở.
“A Ninh, đó không phải là một chuyện, cô đừng đánh lạc hướng.”
Hắc Diệu nhấn mạnh từng chữ:
“Tôi đang nói về mục đích thật sự của cô khi hạ giới. Cô không nói cho tôi toàn bộ sự thật.”
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Không khí bỗng trở nên nặng nề.
Cố Ninh hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng đáp:
“Tôi chỉ có hai mục đích khi xuống hạ giới. Thứ nhất là muốn sớm truyền lại vị trí cho A Trạch. Thứ hai là tôi có chút tư lợi, muốn trải nghiệm cuộc sống theo cách của riêng mình.”
Cô vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút d.a.o động. Hắc Diệu không giống những người khác, trước mặt anh, cô không chắc chắn có thể lừa dối hoàn toàn.
“Thật sự chỉ có hai điều này sao?”
Hắc Diệu trầm giọng.
“A Ninh, tôi không muốn vạch trần cô, nhưng nếu cô vẫn không chịu nói thật, tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Giọng anh không lớn, nhưng từng câu từng chữ như chạm vào sâu thẳm bên trong Cố Ninh.
Cô im lặng. Một sự im lặng kéo dài.
Hắc Diệu siết chặt tay. Trong mắt anh, có thứ cảm xúc không thể gọi tên.