“Nếu anh không tin tôi, thì tôi cũng không còn gì để nói nữa. Anh đi đi.”
Giọng Cố Ninh lạnh lùng, không để lại chút khoảng trống nào cho sự thương lượng. Cô không muốn tiếp tục dây dưa với Hắc Diệu nữa, lần này dứt khoát đuổi khách.
Hắc Diệu thoáng sững người. Anh mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Thời Thâm ngồi bên cạnh, khoanh tay xem diễn biến. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh thấy hai người này tranh cãi căng thẳng đến thế.
“Cố Ninh, tôi không phải không tin cô, tôi—”
Hắc Diệu vừa định giải thích, nhưng làm sao Cố Ninh có thể để anh ta nắm thế chủ động?
“Tôi không muốn nghe.” Cô thẳng thừng cắt ngang, giọng điệu không hề d.a.o động. “Bây giờ, mời anh đi đi.”
Hắc Diệu nhíu mày, cảm giác lo lắng tràn ngập trong lòng.
“Cố Ninh!”
Cô đang thực sự tức giận.
Thấy anh không có ý định rời đi, Cố Ninh lập tức giả vờ đứng dậy: “Không đi đúng không? Vậy thì tôi đi.”
Nhưng chưa kịp bước đi, Hắc Diệu đã nhanh tay kéo cô lại.
“Đừng giận nữa, tôi không hỏi nữa, được chưa?”
Anh thở dài, chủ động nhượng bộ. So với sự tò mò trong lòng, cảm xúc của Cố Ninh quan trọng hơn.
Cố Ninh nhìn anh chằm chằm, ánh mắt vẫn lạnh lùng:
“Anh Dạ, tôi không đùa với anh. Nếu anh nghĩ tôi đang lừa dối anh, anh hoàn toàn có thể rời đi. Không ai ép buộc anh cả. Ngay từ đầu, tôi đã rất áy náy khi kéo anh vào chuyện này.”
Giọng cô trầm xuống, không còn vẻ bướng bỉnh lúc trước, mà mang theo một sự kiên quyết khó lay chuyển.
“Anh nói đúng, tôi thực sự có chuyện giấu anh. Nhưng đó là chuyện của tôi, không liên quan đến anh và Thời Thâm. Tôi hy vọng hai anh đừng can thiệp.”
Ánh mắt cô đối diện với Hắc Diệu, sâu thẳm đến mức khiến anh cảm thấy bất an.
Thời Thâm cuối cùng cũng lên tiếng:
“Cố Ninh, tôi biết chúng tôi không thể thay đổi suy nghĩ của cô. Nhưng chúng tôi cũng không thể đứng nhìn cô rơi vào nguy hiểm.”
Anh dần nhận ra rằng những gì Cố Ninh vừa nói chỉ là một phần của sự thật. Cô chắc chắn còn đang che giấu nhiều hơn thế. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh và Hắc Diệu vẫn sẽ đứng về phía cô, vô điều kiện bảo vệ cô.
Hắc Diệu im lặng một lúc lâu, rồi cất giọng trầm thấp:
“Cố Ninh, cô biết rõ tôi không thể làm ngơ.”
Cô nhướng mày, nở một nụ cười nửa miệng:
“Lần này tôi đâu có bảo hai anh đứng ngoài cuộc? Tôi vẫn còn đang mượn sức mạnh của hai anh mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lời nói có vẻ như đang nhượng bộ, nhưng thực chất lại ẩn chứa một sự xa cách.
“Một người là chủ nhân vực thẳm hắc ám, một người là chủ nhân thời không. Nếu hai anh tùy tiện xen vào vũ trụ của tôi, tôi sẽ rất đau đầu. Đặc biệt là anh, Hắc Diệu.”
Lời nói thẳng thừng của cô khiến cả Thời Thâm và Hắc Diệu đều rơi vào trầm mặc.
Họ hiểu quá rõ tính cách của Cố Ninh. Cô luôn tìm được lý do để từ chối sự giúp đỡ của họ, và họ cũng chẳng bao giờ tìm ra được lý do hợp lý để phản bác lại cô.
Một hồi lâu sau, Cố Ninh nhún vai, kết thúc chủ đề:
“Được rồi, chuyện này đến đây thôi, đừng nói nữa. Thời Thâm, khôi phục lại thời gian đi.”
Dứt lời, cô quay lưng về phía hai người họ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đắc thắng.
Cô biết, dù thế nào đi nữa, họ vẫn sẽ không thể rời khỏi cô.
Thời Thâm không nói gì, chỉ nâng tay, khôi phục lại dòng chảy thời gian.
Dung Mặc và những người khác vừa tỉnh lại, liền thấy ba người Cố Ninh, vốn dĩ vừa nãy còn căng thẳng tranh cãi, bây giờ lại ngồi im lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cố Ninh chậm rãi quét mắt qua đám đông, bình thản lên tiếng:
“Các vị, mọi chuyện bên ngoài đã kết thúc rồi. Đến lúc các vị nên rời đi.”
Dung Mặc siết chặt nắm tay. Anh hiểu rõ, giữa anh và Cố Ninh, từ lâu đã không còn chung một con đường.
“Xin lỗi đã làm phiền, tôi xin phép rời đi trước.”
Anh quay sang nhìn Dạ Minh, giọng nói nhẹ bẫng:
“Dạ Minh, đi thôi. Chúng ta nên trở về nơi thuộc về.”
Dạ Minh chần chừ một chút, ánh mắt phức tạp lướt qua Hắc Diệu.
Sức mạnh của người đàn ông này khiến anh ta cảm thấy sợ hãi chưa từng có. Có lẽ, sự lựa chọn của Dung Mặc là đúng. Thái độ của anh đối với Cố Ninh không chỉ xuất phát từ sự kính nể, mà còn từ nỗi sợ hãi.
Cuối cùng, Dạ Minh không nói gì, lặng lẽ đi theo Dung Mặc.
Khi hai người họ rời đi, Hắc Diệu cũng thu lại kết giới quanh biệt thự. Ngay lập tức, những đám mây đen bao phủ trên bầu trời cũng tan biến.
Tại trung tâm sân, một cột ánh sáng vàng bạc đan xen chiếu thẳng xuống Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc.
Thời Thâm lười biếng ngả người vào ghế, nhìn cảnh tượng trước mắt, cười khẽ:
“Phúc lành này cũng không nhỏ nhỉ?”
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Hắc Diệu khoanh tay, nhàn nhạt đáp:
“Chẳng phải là thứ cô tạo ra từ lâu rồi sao?”
Cố Ninh lười biếng duỗi người, ánh mắt dõi theo hai đồ đệ của mình đang tiếp nhận phúc lành.