Phù Trần lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt hơi thở của tử thần đến gần như vậy. Bao sức mạnh từng khiến người khác phải e sợ, giờ đây đứng trước Hắc Diệu lại hoàn toàn trở nên vô nghĩa.
Thời Thâm cũng ngỡ ngàng, anh không ngờ Hắc Diệu lại sở hữu một sức mạnh khủng khiếp đến thế. Trong cơn choáng váng, anh theo bản năng quay sang nhìn Cố Ninh—chỉ có cô mới đủ bình tĩnh và lý trí để xoay chuyển cục diện này.
Cố Ninh lặng lẽ nhìn Hắc Diệu, ánh mắt cô phức tạp, pha lẫn chút hối hận. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ân hận vì đã kéo Hắc Diệu vào vòng xoáy này. Nếu như ngày đó cô không lôi anh vào kế hoạch của mình, có lẽ giờ đây anh đã không biến thành một tồn tại hỗn loạn đến mức không thể kiểm soát như vậy.
Từng bước một, Cố Ninh tiến lại gần. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, nâng gương mặt đang căng thẳng của Hắc Diệu. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhón chân, rồi bất ngờ hôn lên môi anh, khiến cả Phù Trần và Thời Thâm đều tròn mắt kinh ngạc.
Đôi mắt đỏ rực của Hắc Diệu khẽ chớp, như thể đang hoài nghi bản thân—đây là thật hay chỉ là ảo ảnh do sức mạnh tạo ra?
Nhưng cuối cùng, anh vẫn buông tay khỏi cổ áo Phù Trần, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Cố Ninh, kéo cô vào lòng. Anh cúi đầu đáp lại nụ hôn của cô bằng tất cả sự dịu dàng và khát khao bị dồn nén bấy lâu.
Nụ hôn đó kéo dài trong im lặng, sâu lắng và như ngưng đọng cả thời gian. Phù Trần và Thời Thâm đứng im lặng, không ai xen vào giữa hai người.
"A Diệu, xin anh..."
Ngay lúc Hắc Diệu gần như đắm chìm hoàn toàn trong sự ngọt ngào đó, Cố Ninh khẽ đẩy anh ra. Lần đầu tiên trong đôi mắt cô hiện lên sự yếu mềm—một lời cầu xin chân thành.
Hắc Diệu vẫn đang ngẩn người, đôi tay khẽ chạm lên môi mình, ánh nhìn dành cho Cố Ninh bỗng trở nên dịu dàng không tưởng.
"A Ninh, đây là lần đầu tiên em cầu xin tôi... Tôi sẽ không làm khó em. Nhưng xin em... cũng đừng làm khó tôi nữa."
"Ý anh là gì?"
Cố Ninh hơi nhíu mày, không hiểu nổi. Rõ ràng cô đã chủ động hôn anh, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ?
"A Ninh, tôi biết, sức mạnh này là do em truyền cho tôi. Nếu em muốn, tôi có thể trả lại nó. Nhưng tôi chỉ muốn một điều—cho tôi được ở lại."
"Tôi biết em luôn nói rằng không muốn giam giữ tôi, rằng em tôn trọng tự do của tôi. Nhưng có đôi khi, chính em mới là người ích kỷ nhất. Em đã bao giờ hỏi tôi muốn gì chưa?"
"Tôi chưa bao giờ khao khát quyền lực hay tự do như em nghĩ. Điều duy nhất tôi tìm kiếm... là ánh sáng của riêng tôi. Và ánh sáng đó—chính là em!"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Dứt lời, Hắc Diệu bất ngờ quỳ xuống trước mặt cô, hai tay siết nhẹ vạt váy của Cố Ninh như một lời thỉnh cầu đầy đau đớn.
Phù Trần đứng bên, không nhịn được mà lắc đầu, khẽ mỉa mai:
"Ngốc thật đấy. Sức mạnh siêu thần đã bị anh phân giải, giờ nó là sức mạnh vĩnh cửu riêng biệt, chẳng liên quan gì đến A Ninh nữa. Mà anh nghĩ cô ấy có quyền quyết định việc anh ở lại sao?"
"Vũ Trụ Mới đã hình thành. Nó sinh ra từ hỗn nguyên, mang dòng chảy nguyên thủy mới, sớm muộn gì cũng sẽ thay thế Phù Thế Vạn Hoa trở thành không gian cấp cao nhất."
"Thế mà anh lại từ bỏ tất cả... chỉ để ở bên một người phụ nữ?"
Trong khoảnh khắc, thậm chí Phù Trần cũng nghi ngờ liệu Hắc Diệu có bị Cố Ninh mê hoặc đến mức mất hết lý trí.
Nhưng ngẫm kỹ lại, anh biết Cố Ninh không hề muốn Hắc Diệu và Thời Thâm ở lại Phù Thế Vạn Hoa. Cô là người đầu tiên muốn cắt đứt những mối ràng buộc ấy.
Cố Ninh không nói gì. Cô nhìn người đàn ông đang quỳ dưới chân mình—kẻ từng khiến cả không gian run sợ, giờ đây lại mang ánh mắt khẩn cầu.
"A Diệu..."
"Phù Trần nói đúng. Sức mạnh siêu thần giờ đã trở thành sức mạnh vĩnh cửu. Nó là thứ thuộc về anh, tôi không thể lấy lại được nữa."
"Hơn nữa, anh từng trao cho tôi trái tim tinh tú. Không phải nó không quý, mà là chúng ta phải đặt lợi ích của toàn cục lên trên cá nhân."
"Phù Thế Vạn Hoa đã bị số mệnh đẩy đến bước này, còn Vũ Trụ Mới—nó cần một người như anh."
"Việc lĩnh vực tinh tú xoay chuyển cũng không phải là điềm gở. Tôi nghĩ đó chỉ là sự thích ứng để chuẩn bị cho một kỷ nguyên sức mạnh mới."
"A Diệu, nơi đó cần anh. Còn nơi này... cần tôi."
"Giữa chúng ta, chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ ấy—đã đến lúc phải tỉnh lại rồi."
Lời của Cố Ninh như một nhát d.a.o cắt đứt những gì còn vương vấn. Nếu Hắc Diệu vẫn cứng đầu không chịu rời đi, cô sẽ phải sử dụng biện pháp cuối cùng—một lần nữa xóa ký ức của anh và lặng lẽ giao anh cho 001 đưa đi.
Nhưng dường như Hắc Diệu đã đọc được suy nghĩ của cô. Anh đột ngột đứng bật dậy, siết lấy cổ tay cô, đôi mắt tràn ngập đau khổ:
"Nếu tôi vẫn không chịu đi... em sẽ lại làm như lần trước? Xóa ký ức của tôi, rồi để 001 đưa tôi rời đi như thể chưa từng tồn tại?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Anh... Làm sao anh biết chuyện đó?"
Cố Ninh kinh hoàng nhìn anh, gần như không thể tin nổi.
"A Ninh, em chắc hẳn cũng rất tò mò, tại sao tôi đột nhiên nhớ lại được quá khứ?"
"Vì trái tim linh hồn của em—đang ở trong cơ thể tôi. Khi em khôi phục ký ức, những ký ức của em cũng kéo theo tôi. Và sức mạnh vĩnh cửu trong tôi... đã mở lại những cánh cửa ký ức không nên tồn tại ấy."
"Trời ơi, Cố Ninh, cô điên rồi à?! Cô thực sự giao trái tim linh hồn của mình cho anh ta? Cô bị bệnh thật rồi sao?!"
Phù Trần không kìm được cơn giận dữ, ánh mắt bùng lên tia lửa, giọng nói đầy phẫn nộ.
Cố Ninh còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị cơn thịnh nộ của Phù Trần giáng xuống đầu.
Trong lòng anh ta tràn ngập những lời mắng chửi. Anh không thể ngờ rằng Cố Ninh lại tàn nhẫn với chính bản thân mình như vậy. Đó không phải là trái tim căn nguyên—mà là trái tim linh hồn, thứ tồn tại mỏng manh và nguy hiểm nhất.
Một khi trái tim linh hồn bị hủy diệt, không chỉ linh hồn của chủ nhân tan biến, mà ngay cả trái tim căn nguyên cũng sẽ theo đó biến mất hoàn toàn.
"Thì ra là... trái tim của tôi."
Cố Ninh khẽ lẩm bẩm, giọng nói bình thản lạ thường, như thể đã lường trước được hậu quả. Cô khẽ cười, ánh mắt xa xăm:
"Có vẻ như lần này tôi đã đánh giá sai tình hình rồi."
Tuy nói vậy, nhưng trong thâm tâm, cô chưa từng hối hận về lựa chọn của mình vào lúc đó.
"Cố Ninh, tỉnh táo lại đi!"
Phù Trần siết chặt tay, bước tới kéo mạnh cô về phía mình, ánh mắt như thiêu đốt.
"Đó là trái tim linh hồn của cô! Cô có biết không? Tôi và Phù Thế Vạn Hoa đang liên kết với nhau! Nếu cô gặp bất trắc, tôi... và cả Phù Thế Vạn Hoa... cũng sẽ cùng cô chôn vùi!"
"Phù Trần..."
Giọng nói của Cố Ninh chậm rãi vang lên, cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ta ra, ánh mắt có chút bất đắc dĩ:
"Chuyện này là tôi nợ anh. Nếu anh không muốn tiếp tục, nghi thức vẫn chưa bắt đầu, anh có thể từ bỏ. Tôi sẽ đồng ý đưa cho anh sức mạnh căn nguyên của mình... như một cách đền bù."
"Biến đi!"
Phù Trần gắt lên, lông mày nhíu chặt.
"Tôi không cần sức mạnh căn nguyên của cô! Cô đừng mơ tưởng rũ bỏ tôi lần nữa!"
Anh thở hắt ra, ánh mắt giận dữ nhưng cũng đầy đau lòng.
"A Ninh, cô thật sự ngốc nghếch."
Thời Thâm đứng bên cạnh nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói đầy bất lực.
"Dù cô có tin tưởng Hắc Diệu đến đâu, cô cũng không nên đưa trái tim linh hồn của mình cho anh ta..."
Anh ngừng lại một chút, rồi lắc đầu.
"Thôi, bỏ đi."
Ánh mắt Thời Thâm dần trầm xuống. Anh đã hiểu đại khái mọi chuyện.
"A Ninh, tôi hỏi cô một điều."
Cố Ninh nghe thấy giọng anh, lập tức quay sang nhìn, ánh mắt khẽ d.a.o động.
"Trước khi cô trả lời câu hỏi đó..."
Thời Thâm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, lần đầu tiên mang vẻ nghiêm túc đến như vậy.
"Tôi không có trái tim linh hồn của cô. Vậy... ký ức đã mất của tôi là gì?"