Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 596



Lần đầu tiên Cố Ninh thấy Thời Thâm nghiêm nghị đến vậy, cô vô thức quay sang nhìn Phù Trần cầu cứu.

"Nhìn tôi làm gì? Tôi không nói đâu. Cô muốn hắn biết thì tự nói đi." Phù Trần khoanh tay, không buồn che giấu sự né tránh trong ánh mắt.

"Phù Trần, anh thật nhỏ nhen! Rõ ràng là anh cầu xin tôi..." Cố Ninh tức giận mở miệng.

"Câm miệng! Đừng nói nữa!" Phù Trần lập tức quát lên, cắt ngang lời cô.

"Anh lúc thì bắt tôi nói, lúc lại không cho tôi nói, rốt cuộc anh bị cái gì thế hả?!" Cố Ninh tức đến mức không kìm được mà lớn tiếng phản bác.

"Được rồi! Tôi sẽ nói!" Phù Trần bực mình, cắn răng nói ra: "Hắn là căn nguyên được sinh ra từ tôi và cô."

"..."

"..."

"..."

Không khí lập tức đông cứng lại. Cố Ninh c.h.ế.t sững. Thời Thâm như hóa đá. Còn Hắc Diệu thì chỉ muốn bóp cổ Phù Trần ngay lập tức.

"Cái... cái gì?! Nói cho rõ ràng vào! Thời Thâm, Hắc Diệu, các anh đừng hiểu nhầm! Không phải như vậy!" Cố Ninh vội xua tay, vừa giải thích vừa nhìn hai người đang nổi trận lôi đình.

"Thời Thâm lúc đầu là một căn nguyên độc lập được sinh ra từ Phù Thế Vạn Hoa. Nhưng thời điểm ấy, không gian của nơi đó không đủ để chứa đựng sức mạnh của anh ta. Phù Trần, vì lý do nào đó, đã cầu xin tôi hỗ trợ."

"Sức mạnh của anh ta không đủ, nhưng sức mạnh căn nguyên của tôi thì đủ để anh ta thành hình. Vậy nên tôi đã giúp. Còn chuyện sau đó... Phù Trần, anh tự nói đi."

Cố Ninh vừa nói vừa xoa trán, rõ ràng không muốn dây vào rắc rối này thêm nữa.

"Thật ra... ban đầu tôi chỉ định sử dụng Thời Thâm như một công cụ để hấp thu sức mạnh và tăng cường bản thân." Phù Trần nhìn Thời Thâm, ánh mắt mang theo chút phức tạp.

"Nhưng không ngờ sau khi anh hình thành, sức mạnh căn nguyên của anh lại có thể kìm hãm tôi. Tôi định tiêu hủy anh... nhưng anh đã thành hình. Nếu tiêu hủy anh trong Phù Thế Vạn Hoa, nơi này sẽ rơi vào hỗn loạn."

Thời Thâm cau mày, cảm nhận được sự bất thường: "Vậy sau đó thì sao?"

"...Sau đó, tôi đã dụ dỗ anh thực hiện một nghi thức." Phù Trần ngập ngừng.

"Nghi thức gì cơ?" Thời Thâm mơ hồ hỏi lại.

"Giống như... đêm động phòng của con người." Cố Ninh nghiêm túc nói, gương mặt không có lấy một nét đùa cợt.

"...CÁI GÌ?!" Thời Thâm c.h.ế.t lặng. Mặt đỏ bừng, quay sang chỉ thẳng vào Phù Trần mà quát: "Anh điên rồi à?!"

Cố Ninh nhanh chóng lùi ra xa, đề phòng hai người đánh nhau.

Nhưng chỉ vừa bước lui vài bước, cô đã va vào một vòng tay vững chãi từ phía sau.

"A Ninh."

Giọng nói trầm thấp của Hắc Diệu vang lên bên tai, khiến tim cô khẽ rung động.

"A Diệu, anh nên suy nghĩ kỹ. Thời Thâm thì tuỳ tiện, nhưng anh..."

"A Ninh, tôi đã nói sẽ không làm khó em. Nhưng em có thể đồng ý với tôi một điều không?"

"Cái gì?"

"Em hãy để lại một lối đi giữa hố sâu và Phù Thế Vạn Hoa. Tôi sẽ dùng sức mạnh vĩnh cửu của mình để duy trì lối đi ấy. Chỉ có tôi mới có thể ra vào."

"Việc này sẽ tiêu hao sức mạnh của anh không ít... Anh nghiêm túc chứ?" Cố Ninh xoay người, nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng.

"Đây là nhượng bộ cuối cùng của tôi, A Ninh... Đừng từ chối, được không?"

Hắc Diệu nhìn cô bằng ánh mắt buồn buồn, dịu dàng như một chú chó con bị bỏ rơi. Trái tim Cố Ninh mềm nhũn, không thể nào từ chối được nữa. Cuối cùng, cô đồng ý với một điều kiện — anh không được tùy tiện xuất hiện mà không báo trước.

Dù Phù Thế Vạn Hoa có kháng lại sức mạnh ngoại lai, nhưng nếu Cố Ninh giúp vô hiệu hóa lớp phòng thủ tạm thời, Hắc Diệu sẽ không tốn quá nhiều sức để đi qua lối đi đó.

Từ lúc Cố Ninh trao trái tim linh hồn cho anh, số phận của Hắc Diệu đã bị ràng buộc — anh vĩnh viễn không thể rời xa cô nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

...

"Đừng mắng nữa... Tôi biết lúc đó tôi sai. Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, tôi..."

"Không còn cách nào? Anh làm cái gì với tôi hả?!" Thời Thâm hét lớn, ánh mắt bốc lửa. Lần đầu tiên Cố Ninh và Hắc Diệu thấy anh tức giận đến vậy.

"Thật ra... tôi biết chút ít." Cố Ninh chen vào, nhẹ giọng nói. "Sau khi anh thành hình, cơ thể anh rất bất ổn. Các yếu tố thời gian và không gian trong người anh gần như kéo Phù Thế Vạn Hoa vào hỗn loạn. Phù Trần không còn cách nào mới phải làm vậy. Nhưng... về sau anh cũng chấp nhận anh ta mà, đúng không?"

"A Ninh, đừng nói thay hắn nữa! Để hắn tự nói!" Thời Thâm gằn giọng. Cố Ninh chỉ biết gãi gãi mũi, lui sang một bên.

"Tôi thừa nhận... về sau là tôi chủ động bám lấy anh. Nhưng chuyện ký ức bị mất, một phần cũng do Cố Ninh." Phù Trần thở dài. "Căn nguyên của anh quá mạnh. Nếu giữ anh lại, Phù Thế Vạn Hoa có thể g.i.ế.c anh trước khi anh kịp lớn mạnh."

"Khi đó A Ninh đang trong giấc ngủ sâu. Tôi buộc phải mở một khe hở nhỏ để ném anh ra ngoài. Nhưng cô ấy đã phong ấn hết mọi lối đi. Tôi liều mạng mở ra một khe nhỏ, rồi ném anh ra ngoài."

"Tôi không ngờ việc đó khiến anh mất ký ức. Có lẽ là vì chính anh không muốn nhớ... nên đã tự mình xóa đi phần ký ức liên quan đến tôi."

Thời Thâm: ........

"A Ninh, có phải đúng như hắn ta nói không?"

Thời Thâm cau mày, ánh mắt nghi ngờ liếc sang Phù Trần, rồi lại quay lại nhìn Cố Ninh để tìm một lời xác nhận rõ ràng từ cô.

Cố Ninh gật đầu, không che giấu gì cả:

"Phần đầu hắn nói là thật. Nhưng còn chuyện tôi rơi vào giấc ngủ sâu... thì khi tôi tỉnh lại, anh đã không còn ở đó nữa."

Thời Thâm trầm mặc trong giây lát, rồi chậm rãi hỏi tiếp:

"Vậy... có cách nào để tôi lấy lại ký ức gốc không?"

Hắn hít một hơi sâu, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Cả Cố Ninh lẫn Phù Trần đều không khiến hắn cảm thấy tin tưởng hoàn toàn. Tìm lại ký ức bằng chính đôi tay mình dường như là con đường duy nhất hắn có thể tin được.

Phù Trần khoanh tay, cười nhạt nói:

"Không có cách. Nếu ký ức bị tôi và Cố Ninh xóa đi, vẫn còn khả năng phục hồi. Nhưng nếu chính anh là người tự tay xóa nó... trừ khi có thể quay ngược thời gian, còn không thì chẳng còn cách nào đâu."

Hắn dừng lại một chút rồi nhếch môi, giọng điệu mang đầy châm biếm:

"Nhưng nếu anh thực sự muốn quay ngược thời gian, thì hãy nhớ rằng, toàn bộ ký ức của chúng ta cũng sẽ thay đổi. Lúc ấy, anh còn là anh bây giờ không? Hay chỉ là một cái bóng của ký ức người khác?"

Lời nói của Phù Trần khiến Thời Thâm phải siết chặt tay, ánh mắt lạnh đi vài phần.

Cố Ninh nhìn thấy sắc mặt hắn sa sầm thì dịu giọng:

"Thời Thâm, thực ra ký ức đã mất có thể không quan trọng như anh nghĩ đâu. Anh đang sống tốt, sức mạnh căn nguyên cũng đã ổn định, lại không gây ra ảnh hưởng gì đến Phù Thế Vạn Hoa. Anh không cần phải ép bản thân quay về quá khứ nữa."

Nghe đến đây, Thời Thâm đột ngột chỉ tay về phía Phù Trần, lớn tiếng:

"A Ninh, không thể để tôi sống cùng với tên biến thái này! Không đời nào!"

Phù Trần lập tức phản kích:

"Ai là biến thái? Hồi đó anh đâu có phản đối, còn rất chủ động là đằng khác!"

Thời Thâm nổi giận, xắn tay áo:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Tôi sẽ g.i.ế.c anh!"

"Thử xem! Tôi cũng đang chán sống đây. Đánh đến sống mái luôn cũng được!"

Hai người lao vào khẩu chiến gay gắt, ánh mắt tóe lửa như thể chỉ cần một cái nhíu mày là có thể đ.ấ.m nhau ngay tại chỗ. Cố Ninh vội vàng ra hiệu cho Hắc Diệu.

Hắc Diệu đứng bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, dường như không bận tâm đến mâu thuẫn của hai người. Nhưng khi thấy ánh mắt cầu cứu của Cố Ninh, anh ta liền bước lên, giọng trầm thấp vang lên giữa sự căng thẳng:

"Đủ rồi. Nếu Thời Thâm không muốn ở với hắn, thì về cùng tôi."

Không ngờ Thời Thâm lại bướng bỉnh từ chối ngay:

"Tôi không về! Tại sao phải về? Đây cũng là nơi tôi nên thuộc về."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com