Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 597



Phù Trần cười nhạt, cắt ngang:

"Nơi của anh? Anh nghe cho rõ đây, người cai trị thực sự của Phù Thế Vạn Hoa là tôi. Còn anh và Cố Ninh chỉ là người làm công cho tôi thôi!"

Câu nói vừa dứt, khí áp lạnh ngắt lập tức bao phủ. Thời Thâm siết chặt nắm đấm, lạnh giọng:

"Phù Trần, anh dám nói lại lần nữa?"

Phù Trần chưa kịp khoe khoang thêm thì đã cảm nhận được một ánh mắt như muốn g.i.ế.c người đang khóa chặt lấy mình. Cố Ninh đứng một bên nhìn không khỏi bật cười. Rõ ràng Phù Trần bị bệnh không nhẹ, lại còn dám mơ đến chuyện làm người đứng đầu mà không thèm hỏi ý kiến cô.

Cô nghiêng đầu hỏi:

"Vậy Thời Thâm, rốt cuộc anh muốn gì?"

Thời Thâm trả lời dứt khoát:

"Tôi muốn ở lại đây. Và tôi muốn quyền lực của Phù Thế Vạn Hoa được phân chia lại. A Ninh làm lão đại, tôi làm lão nhị. Còn tên này... cho hắn làm lão tam là được rồi."

"Chết tiệt! Tôi mới là lão đại, anh mới là lão tam!"

Phù Trần lập tức nổi đóa, mặt đỏ phừng phừng.

Thời Thâm khoanh tay, cười nửa miệng nhìn sang Cố Ninh:

"Số đông áp đảo số ít. A Ninh, cô thấy sao?"

Cố Ninh bị ánh mắt "đe dọa" đầy ý đồ của Thời Thâm nhìn chằm chằm, cô hơi giật mình. Đây là lần đầu tiên cô bị hắn dọa bằng cách trắng trợn như thế. Cô quay đầu nhìn Hắc Diệu, mong anh ta giúp một tay.

Nhưng Hắc Diệu chỉ nhún vai, biểu cảm rất “tôi không can dự đâu”, hoàn toàn giao quyền quyết định lại cho cô.

Cố Ninh chần chừ, rồi nói:

"Ừm... Hay là thế này, các anh chia quyền lực ra, cùng làm lão nhị được không?"

"Không được!"

Hai người kia gần như đồng thanh hét lên, như thể vừa nghe thấy đề nghị sỉ nhục nhất thế gian.

Cố Ninh bất lực thở dài:

"Các anh làm tôi khó xử quá..."

Hắc Diệu nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của cô, cuối cùng không thể nhịn được nữa, lạnh lùng lên tiếng:

"Tốt nhất là dừng lại đi. Nếu còn ai tiếp tục làm khó A Ninh, tôi không ngại thay cô ấy dạy dỗ một trận đâu."

Anh nhìn Thời Thâm và Phù Trần bằng ánh mắt lạnh lùng, như một lời cảnh cáo không cần lời, ra hiệu cho họ đừng can thiệp thêm.

"Đừng xen vào," Cố Ninh lên tiếng, ánh mắt nghiêm nghị. "Chuyện giữa chúng tôi cần được giải quyết."

Phù Trần bật cười, giọng đầy mỉa mai:

"Ha, anh chỉ là kẻ ngoài cuộc. Nếu không nhờ Cố Ninh, anh nghĩ mình có được sức mạnh vô thượng này sao?"

"Phù Trần, im miệng!"

Không thể kiềm chế thêm nữa, Cố Ninh bước nhanh tới và giáng một cái tát vào trán Phù Trần.

"Chết tiệt! Sao cô lại đánh đầu tôi nữa vậy?"

Phù Trần ôm đầu rên rỉ, trông vừa tức giận vừa uất ức.

"Nếu không đánh, anh sẽ không nhớ lâu. Giờ tôi đã trở lại, Phù Thế Vạn Hoa do tôi quyết định. Không cần tranh cãi thêm. Vị trí lão nhị sẽ giao cho Hắc Diệu, Thời Thâm làm lão tam, còn anh... làm lão tứ đi."

"Không! Cô không thể đối xử với tôi như thế! Cố Ninh c.h.ế.t tiệt!"

Phù Trần trừng mắt nhìn cô, không thể tin được mình bị đẩy xuống hàng thứ tư.

"Tôi còn sống, vì sao không thể đối xử với anh như vậy? Anh thử xem thời gian tôi vắng mặt, anh đã quản lý Phù Thế Vạn Hoa ra sao – suýt chút nữa đã khiến nơi này sụp đổ."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Không phải lỗi của tôi! Rõ ràng khi cô rời đi, năng lượng nơi này tự động phong tỏa chống lại tôi. Chính điều đó khiến Phù Thế Vạn Hoa suy tàn!"

Phù Trần giận dữ, cảm thấy bản thân bị oan uổng.

"Phù Trần... coi như đây là cái giá anh phải trả cho chuyện người đó."

Cố Ninh dừng lại, giọng nói trầm xuống.

"Dù sao, lúc ấy anh hoàn toàn có thể chọn cách khác để kiềm chế sức mạnh đang hỗn loạn của người kia, nhưng anh lại..."

Cô nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.

"Anh cũng là đàn ông, thử đổi cách nghĩ xem. Đây cũng xem như là một cách bồi thường cho anh ta, đúng không?"

Sau một hồi do dự, Phù Trần miễn cưỡng gật đầu.

"Thấy chưa, cũng đâu khó chấp nhận."

Cô mỉm cười, rồi quay sang Thời Thâm:

"Thời Thâm, đừng gây khó dễ cho Phù Trần nữa. Dù sao anh ta cũng chỉ như một đứa trẻ thôi, đừng so đo với anh ta."

"Tôi không phải trẻ con! Tôi—"

"Im lặng, không cho phép anh nói."

Phù Trần chưa kịp phản bác, đã bị Cố Ninh chặn họng bằng một cái tát nhẹ vào môi.

Thời Thâm bật cười, tâm trạng rõ ràng khá hơn hẳn khi thấy Phù Trần bất lực, trong lòng còn cảm thấy hả hê khi bản thân có quyền lực cao hơn.

"Yên tâm đi, A Ninh. Tôi sẽ không chấp nhất với một đứa trẻ chưa trưởng thành."

"Thời Thâm, đừng có giả vờ tử tế trước mặt Cố Ninh. Có giỏi thì đánh tay đôi với tôi đi!"

Phù Trần nghiến răng, ánh mắt đầy thù hằn nhìn Thời Thâm. Nhưng vì có Cố Ninh ở đây, anh ta không thể làm gì. Một khi cô rời đi, anh ta nhất định sẽ bắt Thời Thâm trả giá.

"Đi thôi, trở về Phù Thế Vạn Hoa."

Trước khi rời đi, Cố Ninh liếc nhìn Phù Trần:

"À đúng rồi, trả lại thân thể của Bạch Lâm đi. Anh nên trở về bằng thể xác gốc của mình."

"Chậc... Bạch Lâm đúng là ngu ngốc. Thật sự tin rằng chỉ có cô và anh ta mới là chủ nhân chân chính của Phù Thế Vạn Hoa. Đáng thương thật."

Phù Trần thở dài. Anh biết rõ Bạch Lâm, nhưng Bạch Lâm lại chẳng hề hay biết sự tồn tại của mình. Thậm chí các quan viên khác cũng không biết – chỉ có mỗi Cố Ninh là hiểu rõ.

"Tham vọng của đứa trẻ này cuối cùng cũng là do anh truyền lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Tôi đâu có định lợi dụng anh ta. Là anh ta tự đẩy bản thân vào con đường này."

Cố Ninh thở ra một hơi dài.

"Ban đầu tôi chỉ muốn kiềm chế anh, không ngờ Bạch Lâm lại bị kéo vào và mê mẩn sức mạnh đến mức tham vọng bành trướng..."

"Vậy cô định làm gì với anh ta?"

"Bạch Lâm dù sai, nhưng chưa đến mức bị tiêu diệt. Xóa ký ức anh ta đi, để anh ta sống như một quan viên bình thường."

"Được thôi. Hiện giờ cô là lão đại, cô quyết định."

Phù Trần không có ý kiến. Dù sao, Bạch Lâm vốn chẳng quan trọng với anh ta. Nếu không phải vì Cố Ninh, anh ta đã ra tay từ lâu.

Nhưng đúng lúc đó, Hắc Diệu kéo tay Cố Ninh, giọng nói trầm ổn vang lên:

"A Ninh, em có thể giao người này cho tôi không?"

"Hả? Anh vừa nói gì?"

"Tôi muốn cô đưa anh ta cho tôi. Tôi... có mục đích khác."

Cố Ninh ngạc nhiên nhìn anh, nhưng rồi gật đầu:

"Được thôi. Nhưng để tôi và Phù Trần xử lý ký ức của anh ta xong đã."

Khi họ đến cung điện của Bạch Lâm, Phù Trần lập tức rời khỏi cơ thể anh ta. Khi xuất hiện lại, anh ta khoác bộ y phục đỏ rực, nổi bật đến mức khiến ai cũng phải chú ý.

"Tôi mặc bộ này có đẹp không?"

Phù Trần cười gian, liếc nhìn Thời Thâm.

Thời Thâm tròn mắt ghê tởm, lập tức tránh sang phía Hắc Diệu.

Thấy vậy, Phù Trần hậm hực trong lòng. Sao anh ta lại gần Hắc Diệu? Chẳng lẽ thấy Hắc Diệu đẹp hơn mình?

So đi tính lại một hồi, mặt anh ta sa sầm. Đúng là Hắc Diệu... có vẻ đẹp hơn thật.

Trong lúc đó, ý thức của Bạch Lâm dần tỉnh lại. Khi mở mắt, anh thấy bốn người đứng trước mặt – và lập tức nhìn thấy Cố Ninh.

"A Ninh..."

Anh ta đưa tay về phía cô, nhưng chưa kịp chạm đã bị Hắc Diệu túm cổ nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

"Khụ khụ..."

"Bỏ anh ta xuống đi, A Diệu."

Cố Ninh nhẹ giọng nói. Dù sao, Bạch Lâm cũng từng trung thành tuyệt đối với cô – và chính cô đã lợi dụng anh.

Nhưng Hắc Diệu không hề thả tay, ánh mắt vẫn đầy sát khí.

"Chẳng phải anh muốn giữ anh ta sao?"

Cô đặt tay lên cánh tay Hắc Diệu, ánh mắt dò xét. Vừa rồi còn đòi giữ người, giờ lại như muốn g.i.ế.c anh ta?

Hắc Diệu chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng khi thấy tay Cố Ninh chạm vào, cơn tức cũng dịu bớt.

"A Ninh... em vẫn còn nhớ tôi... Tôi luôn hy vọng, người bên cạnh em sẽ là tôi..."

Bạch Lâm ngã phịch xuống đất, ánh mắt lạc lõng.

"Bạch Lâm, ngủ ngon. Khi tỉnh lại, mọi chuyện sẽ kết thúc."

Cô quay đi, không nỡ nhìn thẳng. Rồi ra hiệu cho Phù Trần ra tay.

Phù Trần tiến đến, nhẹ nhàng rút toàn bộ ký ức của Bạch Lâm và tiêu hủy, sau đó thay vào bằng một năng lượng mới.

"Ký ức của cậu ta gần như toàn bộ là về cô đấy."

Phù Trần liếc nhìn cô, nửa cười nửa châm chọc.

"Không còn cách nào khác. Tôi vừa mạnh mẽ, lại còn xinh đẹp."

Cố Ninh duỗi vai, trả lời không hề khiêm tốn.

Phù Trần nhăn mặt:

"Biết thế đừng hỏi!"

"A Ninh nói đúng mà. Cô ấy thật sự xuất sắc, nên mới có nhiều người yêu mến như vậy."

Hắc Diệu tiếp lời, ánh mắt nhìn Cố Ninh dịu dàng.

Cô hơi đỏ mặt, cảm thấy hơi ngượng trước ánh nhìn đó. Anh ta… thật sự không còn giấu giếm nữa.

"Chết tiệt... Chúng ta quen nhau bao lâu, sao tôi lại không thấy cô có chút sức hấp dẫn nào nhỉ?"

Phù Trần cằn nhằn, lặng lẽ đảo mắt.

"Tôi đâu biết được? Có khi xu hướng của anh không phải là... giới tính của tôi."

Câu nói của Cố Ninh khiến Phù Trần tức đến đỏ mặt:

"Cô!"

Thời Thâm đứng bên cạnh cũng hơi nhăn mặt, không lên tiếng, nhưng tai lại đỏ ửng.

"A Diệu, giữ anh ta lại. Khi hồi phục, anh ta sẽ trở lại thể xác gốc."

Hắc Diệu gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Lâm.

"A Ninh, giờ em định..."

"Đi đến quảng trường trung tâm. Đã đến lúc công bố tất cả mọi chuyện."

Cô vừa dứt lời, đôi cánh bạc trắng liền hiện ra sau lưng. Phù Trần cũng không chịu thua, triệu hồi đôi cánh giống hệt.

"Tôi sẽ đưa Thời Thâm đi. Anh dẫn Hắc Diệu nhé?"

Cố Ninh hỏi, chưa kịp nghe câu trả lời thì Hắc Diệu đã bước lại gần, ánh mắt sáng lên:

"A Ninh, chẳng lẽ tôi không thể đi cùng em sao?"

Cô im lặng một lát, nhìn anh rồi khẽ thở dài.

Cô lo sợ rằng nếu ở một mình với anh ta, có thể anh ta lại thay đổi ý định và không đi nữa. Nhưng nhìn vẻ mặt anh ta, có vẻ như cô không thể từ chối anh ta một cách chủ động nữa…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com