“Cái gì?!”
Ông chủ nhà hàng trợn tròn mắt đầy kinh ngạc: “Ma á?”
“Đúng vậy.” Tô Nhiên gật đầu, sau đó hỏi lại: “Trước kia quán ông buôn bán rất tốt, nhưng sau đó đột nhiên tụt dốc, vắng tanh như chùa Bà Đanh, cả tháng chẳng có nổi mười khách, đúng không?”
“Đúng đúng đúng! Chính là như thế!”
Ông chủ không ngừng gật đầu, vội kéo ghế ngồi xuống bàn, ánh mắt sáng rực: “Cô nói không sai chút nào! Mấy vị đúng là cao nhân!”
Miệng thì nói, ánh mắt lại dán chặt vào ba người, cuối cùng dừng lại trên người Nguyên Thanh — ông đạo sĩ tóc bạc râu dài, nhìn qua rất có phong thái trưởng bối đức cao vọng trọng.
Nguyên Thanh thản nhiên nói: “Nhìn ta làm gì, cô ấy mới là cao nhân.”
Trà Đá Dịch Quán
“Ồ ồ.”
Ông chủ sững lại, rồi lập tức quay sang nhìn Tô Nhiên với vẻ cung kính.
Ngay cả đạo trưởng râu bạc cũng nói cô gái nhỏ này là cao nhân, chắc chắn không đơn giản!
Ông chủ khẩn cầu: “Mong đại sư ra tay giúp đỡ, nếu cứ tiếp tục như thế, tôi phải đóng cửa mất, cả nhà còn trông vào cái quán này để sống mà…”
Tô Nhiên chậm rãi giải thích: “Nguyên nhân quán ông vắng khách, một là vì có một con ma đói trú ngụ, âm khí quá nặng, làm ảnh hưởng đến vận khí của quán. Hai là... đồ ăn không ngon.”
Vừa nghe đến “đồ ăn không ngon”, ông chủ lập tức nổi cơn giận.
Bảo vợ ông bỏ trốn thì có thể ông còn tin, chứ bảo đồ ăn của ông không ngon — nhất quyết không tin!
Ông sống nhờ tay nghề nấu ăn này hơn bốn mươi năm, sao có thể tệ được?
“Không thể nào.”
Ông chủ kiên quyết lắc đầu: “Tôi nói không khoác lác đâu, quán tôi tuy không phải số một nhưng tuyệt đối là sắc – hương – vị đủ đầy. Mỗi món đều do tôi tỉ mỉ nghiên cứu ra, không thể dở được!”
Ông ngẩng cao đầu, tự tin tràn đầy.
Tô Nhiên không phản bác, chỉ mỉm cười hỏi: “Vậy ông đã từng nếm thử phần đồ ăn mà khách để lại chưa?”
Nụ cười của ông chủ hơi khựng lại: “Chuyện này... thì chưa. Đồ thừa thì tôi chưa ăn, nhưng lúc mới nấu xong tôi có nếm thử, rất ngon, không vấn đề gì cả.”
Mao Tiểu Phàm thắc mắc xen vào: “Vậy... có khi là do khẩu vị khác nhau? Ông thấy ngon nhưng người khác lại không?”
Nguyên Thanh khinh thường: “Ngươi ngốc à? Nhìn xem, bọn ta ngồi đây nãy giờ chẳng ai bước vào. Dù khẩu vị có khác, cũng không thể không có lấy một người đến ăn. Chẳng lẽ còn tệ hơn đồ ta nấu sao?”
Mao Tiểu Phàm lí nhí: “Sư phụ, cuối cùng người cũng thừa nhận rồi... không dễ đâu nha.”
Nguyên Thanh vỗ một cái rõ đau lên đầu Mao Tiểu Phàm, rồi nói với ông chủ: “Ông nếm sai thời điểm rồi.”
Ông chủ ngơ ngác: “Nếm trước hay sau chẳng như nhau sao? Dù gì cũng nếm rồi, làm gì có chuyện?”
Tô Nhiên lắc ngón tay: “Không, vấn đề lớn đấy. Lúc mới nấu xong thì không sao. Nhưng trong khoảng thời gian từ bếp mang ra đến bàn, con ma đói đã ăn mất rồi. Bên ngoài không thấy gì thay đổi, nhưng hương vị thì khác hoàn toàn, ăn vào như nhai sáp, vô vị cực kỳ.”
Đúng lúc đó, nhân viên bưng đồ ăn ra.
Tô Nhiên ngừng nói, chậm rãi mở bọc đũa thìa, dùng nước nóng tráng sạch, đợi xong xuôi mới ngẩng đầu nhìn ông chủ.
Ông đang hồi hộp chờ đợi, thấy Tô Nhiên nhìn mình liền căng tai lắng nghe.
“Ông chủ, thử món ăn đi, xem mùi vị thế nào.”
Tuy còn nghi ngờ, ông chủ vẫn cầm đũa nếm thử một miếng.
Vừa vào miệng, sắc mặt ông lập tức biến đổi.
“Phụt phụt!”
Ông nhổ ra ngay, mặt nhăn như bánh bao hấp.
Dở tệ! Không chút mùi vị! Chó còn chẳng thèm ăn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dựa vào kinh nghiệm hàng chục năm làm bếp, ông chủ cuối cùng đã hiểu nguyên nhân quán mình ế ẩm: đồ ăn dở, khách ăn một lần nhớ cả đời, không bao giờ quay lại.
Ngay cả ông cũng không nuốt nổi, người khác thì khỏi bàn.
“Sao lại dở đến vậy chứ?”
Ông đặt đũa xuống, tha thiết nhìn Tô Nhiên: “Đại sư, xin cô giúp tôi! Tiền bạc không thành vấn đề!”
Tô Nhiên mỉm cười: “Được thôi, một ngàn tệ, thêm bữa cơm hôm nay.”
“Được được! Tôi chuyển khoản ngay!”
“Chuyển cho ông ấy.”
Tô Nhiên chỉ vào Nguyên Thanh rồi nói: “Từ nay, tiền kiếm được chung cứ để ông giữ. Khi nào tôi cần thì tới lấy.”
“Cái này... có ổn không?” Nguyên Thanh ngập ngừng.
“Có gì không ổn? Ông không hay gọi tôi là sư phụ à? Giờ tôi bảo ông giữ thì cứ giữ.”
Không ngờ Tô Nhiên lại tin tưởng mình như vậy, Nguyên Thanh cảm động, mắt rưng rưng: “Sư phụ~”
Tiếng “sư phụ” này thốt ra, trong lòng ông tràn ngập cảm giác an tâm và vinh dự — đúng là nhận sư quy tông rồi!
“Thôi gọi tôi là Tô tiểu hữu đi, tôi nghe quen tai hơn.”
“Được! Nghe theo sư phụ hết!”
Tô Nhiên bất lực, ra hiệu ông nhận tiền đi.
Nguyên Thanh tay run run, lòng hồi hộp, đưa mã QR ra.
Đinh đông — 1.000 tệ chuyển khoản thành công.
Từ phía cửa bếp, một cái đầu tròn xoe, mập mạp thò ra lén lút — chính là con ma đói đang lén nghe trộm.
Tô Nhiên hất cằm về phía nhà bếp, nói với Nguyên Thanh: “Con ma đó giao cho ông. Nhân tiện thử pháp thuật hôm qua tôi dạy luôn.”
“Được! Bần đạo khổ luyện bao ngày, hôm nay đúng là dịp thử tay! Không phiền sư phụ ra tay đâu.”
Nguyên Thanh xắn tay áo, cầm kiếm đồng tiến về phía nhà bếp.
Chẳng mấy chốc, tiếng va chạm leng keng vang lên trong bếp.
Nguyên Thanh, tay áo cuộn cao, đầu dính lá rau, từ nhà bếp bước ra hiên ngang, tay lôi theo một cậu bé mập ú như trái banh, đắc ý nói:
“Ma đói con này, bần đạo dễ dàng bắt được.”
Hùng hổ tiến đến trước mặt Tô Nhiên, lập tức đổi sang nụ cười nịnh nọt: “Quỷ môn quan tôi không mở được, phiền sư phụ ra tay.”
Tô Nhiên gật đầu, mở cửa âm giới, tiện tay ném con ma đói vào, rồi đóng cửa lại.
Mao Tiểu Phàm gỡ miếng rau trên đầu Nguyên Thanh: “Sư phụ, bắt nó dễ vậy sao trên đầu lại dính rau thế?”
“Ngươi tin không, ta cho cái nắm đ.ấ.m dính đầu ngươi luôn bây giờ?” Nguyên Thanh nghiến răng, “Đừng ép ta ra tay lúc ta đang vui.”
“Dạaa…”
Mao Tiểu Phàm rụt cổ, lẳng lặng ngồi cạnh Tô Nhiên — ngồi cạnh Tô sư tổ vẫn là an toàn nhất.
Ông chủ quán lúc này mới hoàn hồn, rối rít cảm ơn: “Cảm ơn đại sư, cảm ơn các vị đại sư!”
Lòng ông đầy chấn động.
Ban nãy Tô Nhiên chỉ vung tay trước mặt, ông đã có thể nhìn thấy hồn ma.
Lúc Nguyên Thanh lôi cậu bé mập ú từ bếp ra, ông há hốc mồm đến suýt rớt cả hàm dưới.
Tô Nhiên cười nhẹ: “Ông chủ, ma đói đã bị xử lý. Quán ông sẽ sớm buôn bán khởi sắc trở lại thôi.”
“Tốt quá rồi!” Ông chủ mừng rỡ, nói luôn: “Tôi lập tức làm lại cho các vị bữa cơm mới, xin chờ một lát!”