Ông chủ bây giờ hận không thể lập bàn thờ mà cung phụng Tô Nhiên như thần tiên thật sự.
Ông vội vàng gọi nhân viên dọn hết đám thức ăn trước đó, rồi đích thân vào bếp làm một bàn món “đặc sản” thật hoành tráng để đãi ba người Tô Nhiên.
Đợi đồ ăn làm xong, ông chủ tự mình bưng từng đĩa lên, rót nước, nói cảm ơn rối rít cả buổi mới chịu quay lại quầy.
Ông vừa ngồi xuống là cười đến không ngậm miệng nổi.
Vì chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã có vài bàn khách lục tục kéo vào, đúng là sinh ý chuyển vận, buôn bán tốt lên thật rồi!
Đúng lúc ấy, một giọng nói oang oang vang lên, kéo ông trở về thực tại.
“Ông chủ, cho tô mì bò, loại lớn!”
Người đàn ông bước vào khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, sau khi vào còn đứng dưới máy lạnh hít hà một lúc rồi mới tìm chỗ ngồi.
Người này ông chủ nhận ra ngay — tên là Dương Bằng, khách quen của quán, thường xuyên đến ăn, có thể nói quán không sập phần lớn là nhờ mấy vị khách trung thành như ông ta chống đỡ.
Thấy người quen, ông chủ cười hề hề trêu chọc:
“Ồ, lão Dương đến rồi, bình thường gọi hai món, hôm nay sao gọi mỗi tô mì vậy? Sao đấy, vợ không cho tiền tiêu vặt à?”
“Haiz, đừng nhắc nữa.”
Dương Bằng thở dài, làm một hơi hết ly nước rồi mới lên tiếng:
“Dạo này xui xẻo đủ đường, ăn được bát mì là may lắm rồi, không chừng sắp phải đi ăn xin, đến lúc đó đến cửa nhà ông xin cơm, ông đừng có keo kiệt đấy nhé.”
“Ông cũng là ông chủ, sao lại thảm thế?”
Thấy ông ta nói vậy, ông chủ cũng không còn cười nổi, từ quầy đi ra, ngồi xuống cạnh ông, bắt đầu tám chuyện.
“Sao rồi, gặp chuyện gì vậy?”
Dương Bằng thở dài một hơi thật nặng, mặt mày ủ rũ:
“Không hiểu sao gần đây vận đen bám riết, công trình cứ ba ngày hai bận gặp sự cố, hết thiếu nguyên liệu này đến thiết bị kia, chẳng có ngày nào yên ổn.
Dự án lần này, tôi thấy chắc không làm nổi nữa rồi. Hôm nay chạy đôn chạy đáo cả ngày, những mối đã chốt hết bị đổi ý, nhà thì từ người lớn đến trẻ con đều lăn ra bệnh cả.
Tôi nghi tôi đắc tội với vị thần nào rồi nên mới xui xẻo như vậy.”
Nói xong lại thở dài thườn thượt không dứt.
Mặc dù họ không nói to, nhưng cũng không nhỏ, vừa đủ để bên bàn của Tô Nhiên nghe thấy rõ mồn một.
Mao Tiểu Phàm nghe xong, mắt sáng như đèn pha, huých huých khuỷu tay sư phụ, nháy mắt ra hiệu:
“Sư phụ, có việc làm rồi!”
Không thể không nói, tay nghề nấu ăn của ông chủ quả thật rất được, Nguyên Thanh vừa ăn vừa gật gù, lườm lại:
“Biết rồi, vi sư nghe hết rồi, bình tĩnh đi.”
Tô Nhiên thì không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm.
Bên này, ông chủ vỗ vai Dương Bằng, hất cằm về phía bàn của Tô Nhiên, nhỏ giọng nói:
“Anh bạn, hôm nay anh đến đúng lúc đấy. Thấy ba người bên kia không, toàn cao nhân đấy, lợi hại lắm. Mới nãy vừa giúp tôi đuổi ma đấy, giờ anh nhìn xem, quán tôi sinh ý khởi sắc rồi phải không?”
Nghe ông chủ nói vậy, Dương Bằng mới để ý — thường ngày đến đây chỉ có mỗi mình ông ta là khách, vắng tanh chẳng có ma nào, vậy mà hôm nay có đến mấy bàn khách đang ngồi ăn.
“Ồ, ông không nói thì tôi cũng không để ý, hôm nay đông thật.”
Dương Bằng kinh ngạc nói.
Ông chủ cười tủm tỉm, ghé sát tai nói nhỏ:
“Phải đấy, mới vừa trừ ma xong, lập tức khách đến ào ào. Tôi tận mắt thấy luôn, là một con ma đói, béo như cái thùng. Vừa nãy tôi còn thấy cả quỷ môn, đen sì, âm u lạnh lẽo lắm, 'xoẹt' một cái mở ra, lại 'xoẹt' cái nữa đóng lại, con ma bị lôi vào luôn!”
Dương Bằng nghe mà trợn mắt há mồm.
Quỷ môn?! Thứ chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, thật hay giả đây?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lợi hại vậy thật à?” Dương Bằng bán tín bán nghi, nhỏ giọng hỏi lại.
“Thật đấy! Tôi lừa ông làm gì?”
Ông chủ ra hiệu, “Mau qua đó nói vài câu dễ nghe, người ta ăn xong rồi là đi, lúc đó muốn tìm lại cũng khó!”
Ông chủ nói như thật, nhưng Dương Bằng vẫn có chút nghi ngờ — dù sao cũng không tận mắt thấy, vẫn có thể là phóng đại.
Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ bản thân cũng chẳng quen vị cao nhân nào khác, chi bằng thử một phen.
Nghĩ vậy, ông ta giơ tay làm dấu “OK”.
Dương Bằng đứng dậy, đi đến trước bàn Tô Nhiên. Chưa kịp mở miệng, Tô Nhiên đã giơ tay làm động tác mời.
“Ngồi xuống rồi nói.”
Dương Bằng sửng sốt, câu chào hỏi chuẩn bị sẵn phải nuốt ngược vào bụng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Liếc nhìn ba người, thấy Nguyên Thanh tóc bạc râu dài, ông ta đinh ninh đây chính là cao nhân truyền thuyết, liền hướng về ông hành lễ:
“Đạo trưởng, gần đây công trường của tôi liên tục gặp chuyện, ngài có thể giúp xem một chút không?”
Nguyên Thanh khẽ liếc Tô Nhiên:
“Cô ấy mới là đại sư.”
Ông đã quen với việc người ta bị vẻ ngoài của mình đánh lừa.
Dương Bằng sững người — ông cũng giống như ông chủ, theo bản năng nghĩ vị đạo sĩ râu dài là người tài giỏi nhất, liền bỏ qua cô gái trẻ trước mặt.
Không ngờ, người lợi hại thật sự lại là cô gái trẻ măng này.
Dương Bằng cuống quýt nhìn về phía Tô Nhiên, ngượng ngùng xin lỗi:
“Xin lỗi đại sư, tôi có mắt không tròng.”
Tô Nhiên buông đũa, lau miệng, bình thản xua tay:
“Không sao. Vấn đề không nằm ở công trường, mà là do nhà ông — gần đây có thay đổi gì đúng không?”
Trà Đá Dịch Quán
Lời này vừa thốt ra, Dương Bằng liền chấn động, không thể tin nổi.
Một lát sau, ông ta mới gật đầu:
“Đúng vậy, hai tháng trước nhà tôi vừa cải táng tổ tiên.”
Tô Nhiên liếc nhìn ông ta, đi thẳng vào vấn đề:
“Ông từ nhỏ nhà nghèo, tuy không có phúc ấm tổ tiên, nhưng nhờ tự thân cố gắng mà gây dựng được cơ nghiệp, trung niên phát đạt, gia đình yên ấm. Mọi chuyện vốn rất tốt, chỉ tiếc lần cải táng này đã gây họa.
Những rắc rối hiện tại chỉ mới là bắt đầu — nếu không giải quyết kịp thời, hậu quả sẽ là tán gia bại sản, gia đình ly tán.”
Từng lời Tô Nhiên nói như sấm đánh bên tai, đặc biệt câu cuối cùng “tán gia bại sản, gia đình ly tán” khiến Dương Bằng tái mặt, lạnh toát sống lưng.
“Đại sư, xin người cứu lấy gia đình tôi! Bao nhiêu tiền cũng được, đại sư cứ nói!”
Vừa nói vừa định quỳ xuống.
Nguyên Thanh vội bỏ đũa, kéo ông ta dậy:
“Ngồi xuống từ từ nói, xảy ra chuyện gì rồi?”
Mao Tiểu Phàm rót cho ông một ly nước. Dương Bằng lòng như lửa đốt, chỉ nhấp một ngụm rồi bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Quả đúng như lời Tô Nhiên nói.
Dương Bằng là con trưởng trong nhà, dưới còn có một em gái nhỏ hơn ba tuổi. Mẹ mất từ khi ông mới năm tuổi, cha ông không tái hôn, một mình vất vả nuôi hai anh em khôn lớn.
Lớn lên, Dương Bằng là người chịu khó, chăm chỉ, tự mình lập nghiệp, mở công ty thầu xây dựng, cưới vợ sinh con, mua nhà tậu xe. Ông cũng giúp đỡ em gái yên bề gia thất. Gia đình hòa thuận, tuy cực khổ nhưng ông rất hài lòng.
Nửa năm trước, đất ở quê bị thu hồi để xây dựng khu công nghiệp, làng ông nằm đúng vị trí trọng điểm.
Phát triển khu công nghiệp là chuyện tốt, chính quyền cũng bồi thường khoản kha khá, nên mọi người lần lượt chuyển đi, cải táng tổ tiên…