Hai mươi mấy năm đau khổ, cuối cùng cũng tìm được chỗ trút, phút chốc bùng nổ như đê vỡ, nước mắt tuôn xối xả không thể ngăn.
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng cô đã tan biến sau vụ tai nạn lần này, để lại chỉ là sự tuyệt vọng đối với tình thân.
Họ cho cô sự sống, nhưng cũng từng lần từng lần vì lợi ích mà muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Từ nhỏ đến lớn, cô là người ít quan trọng nhất trong cái nhà đó.
Cũng không hẳn là không quan trọng — cô là người giúp việc miễn phí, là máy rút tiền cho em trai, là công cụ mưu lợi cho cha mẹ.
Chỉ cần có lợi ích, cô bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.
Bình luận:
【Người ta hay nói “Cha mẹ không bao giờ sai”, nhưng thật sự có những người không xứng làm cha mẹ!】
【Vì tiền, con người thật sự cái gì cũng dám làm.】
Trà Đá Dịch Quán
【Không phải cha mẹ nào cũng thương con. Bố tôi cũng vậy, chỉ khi có chuyện mới gọi tôi về, bình thường thì lạnh nhạt, ngay cả cháu ngoại cũng chẳng ngó.】
【Giờ vẫn còn nhiều cha mẹ trọng nam khinh nữ, coi con gái như máy rút tiền nuôi con trai, không ít đâu.】
【Bố mẹ tôi cũng thế, cả đời tôi chỉ biết bị họ lấy hết, đôi khi thấy bất công, nhưng rồi cũng đành chịu.】
【Cha mẹ tôi suốt ngày đi nói xấu tôi khắp nơi... {khóc}】
【Đừng thần thánh hóa cha mẹ. Họ là cha mẹ, nhưng cũng là con người. Ai cũng ích kỷ, chỉ khác nhau ở mức độ thôi.】
【Không có gì là tuyệt đối. Người lương thiện làm cha mẹ vẫn lương thiện, kẻ độc ác làm cha mẹ sẽ biến con cái thành công cụ kiếm tiền. Đừng đánh giá thấp cái ác, nhưng cũng đừng quên rằng trên đời vẫn còn cái thiện.】
【Không chỉ con gái, tôi từng đọc tin: một ông bố bán cả con trai vì tiền, là cậu ruột báo công an nên mới cứu lại được đấy.】
…
Ngô Chiêu Đệ khóc rất lâu, khóc đến mắt đỏ mọng mới dừng lại, lau nước mắt đi.
Đây là lần đầu tiên cô nói ra những uất ức của mình, cũng là lần đầu tiên khóc đến sảng khoái như thế. Cô cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tô Nhiên không nỡ ngắt lời, để cô thoải mái trút hết nỗi lòng. Chỉ đợi cô ổn định lại mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Mọi tình cảm đều là tương hỗ. Cha mẹ yêu em, em hy sinh vì họ là điều hiển nhiên. Nhưng nếu họ không yêu em, ngoài trách nhiệm phụng dưỡng cơ bản, thì tài lực và tinh thần của em nên dành cho bản thân.
Chỉ có chính em mới là chỗ dựa vững chắc nhất. Ngay cả bản thân mình còn không yêu quý, thì mong chờ ai yêu em?
Chỉ cần em chịu cố gắng, thì em chính là chỗ dựa mạnh mẽ nhất cho chính mình.
Không có tình thân cũng không sao. Thế gian này ngoài tình thân còn có tình bạn, tình yêu…”
Ngô Chiêu Đệ lắc đầu: “Em không có bạn bè. Từ nhỏ đến lớn em chỉ biết hy sinh vì gia đình, chẳng có thời gian cho riêng mình, họ cũng không cho phép em kết bạn.
Nhớ hồi nhỏ, hễ có bạn đến chơi, mẹ em lại mắng người ta thậm tệ. Dần dần chẳng ai chơi với em nữa, và em cũng chẳng dám kết bạn. Bấy nhiêu năm em đều sống một mình.”
Bình luận:
【Tôi cũng chẳng có bạn. Nếu bạn muốn, tôi nguyện làm người bạn thân nhất của bạn.】
【Tôi cũng vậy. Mở danh bạ ra, Wechat, Douyin… không có một ai để nói chuyện! Chỉ biết âm thầm lướt video.】
【Cho tôi làm bạn với bạn nữa nhé. Từ giờ trở đi, tôi là người bạn thân số một của bạn.】
【Bạn còn nhớ tôi không? Tôi là bạn thuở nhỏ của bạn đó, hồi nhỏ bạn chơi ở nhà bạn, tôi cũng chơi ở nhà tôi.】
【Bạn ơi, bạn là tri kỷ online của tôi mà, sao lại nói không có bạn chứ, quên tôi rồi sao?】
【Đừng tin người trên kia, tôi mới là người bạn thân nhất của bạn!】
…
Ngô Chiêu Đệ đọc được những dòng bình luận ấy, vừa khóc vừa bật cười, nước mắt lại càng tuôn nhiều hơn.
Tô Nhiên mỉm cười dịu dàng nhìn cô:
“Đó là chuyện của quá khứ. Từ giờ trở đi, sẽ khác.
Em sẽ có những người bạn có thể tâm sự tất cả, sẽ có chồng con yêu thương em. Cha mẹ chồng cũng sẽ là người thân của em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tình thân trong 20 năm qua em không thể thay đổi, nhưng hạnh phúc mấy chục năm sau là do em lựa chọn.
Hãy cho người chồng và những đứa con tương lai của em một cơ hội. Cũng là cho chính em một cơ hội.
Những điều đã mất, nhất định sẽ trở lại theo một cách khác. Em sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình.”
“Thật… thật sao?”
Tô Nhiên gật đầu chắc chắn:
“Dĩ nhiên là thật. Quẻ của chị chưa bao giờ sai.”
Cư dân mạng lập tức hưởng ứng:
【Chị ấy nói đúng. Lòng người đổi lấy lòng người. Anh tốt với tôi, tôi sẽ tốt lại. Anh không tốt, tôi sẽ tránh xa. Cha mẹ cũng vậy thôi.】
【Đừng phí tình cảm vào những người không xứng đáng!】
【Gia đình nguyên sinh ảnh hưởng lớn lắm. Tôi thấu hiểu điều đó.】
【Lương thiện và chân thành có thể lay động người lạ, nhưng đối với một số người xung quanh, nó lại trở thành thứ để họ lợi dụng bạn.】
【Hãy đối xử tốt với bản thân. Cuộc sống của bạn không phải để làm hài lòng người khác, mà là để yêu thương chính mình.】
Thấy mọi người quan tâm, Ngô Chiêu Đệ cảm động gật đầu, nhưng rồi như sực nhớ điều gì, nụ cười dần biến mất, giọng chùng xuống:
“Không, em không thể hạnh phúc đâu. Cha mẹ em sẽ tìm mọi cách để vắt kiệt em đến giọt cuối cùng. Ai lấy em, sẽ bị em liên lụy… Em không thể hại người khác.”
“Muốn tiếp tục lợi dụng em ư? Trời sẽ không cho họ cơ hội đó đâu.”
Tô Nhiên đột nhiên chuyển chủ đề, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Cha mẹ em mấy hôm nay không đến thăm rồi phải không?”
“Hả? Đúng là mấy ngày rồi họ không đến.”
Ngô Chiêu Đệ sững người, nghĩ lại thấy đúng. Đúng là đã nhiều ngày cô không thấy họ đâu.
Tài xế cứu cô là một người tốt, biết rõ hoàn cảnh nên mỗi ngày đều đến mang cơm.
Còn cha mẹ cô mỗi lần đến chỉ liếc nhìn một cái rồi đi, chẳng buồn hỏi cô ăn thế nào với cái chân như thế.
“Lần trước đi du lịch bị tai nạn nên lỡ, lần này có tiền đền bù trong tay, họ nhất định muốn chuyến đi hoành tráng hơn — cả nhà kéo nhau đi vườn thú hoang dã.”
Ngô Chiêu Đệ cúi đầu, giọng nhỏ như thì thầm:
“Em không buồn. Em đoán được mà. Họ làm thế cũng chẳng có gì lạ.”
“Chỉ là lần này, họ không về được nữa rồi.”
“Không về được…?”
“Đúng vậy. Bạn gái của em trai em vì phớt lờ cảnh báo, xuống xe chụp ảnh cùng hổ, bị hổ tấn công.
Em trai em lao vào cứu bạn gái, cha mẹ em thì cứu con trai.
Kết quả là cả bốn người đều chết.”
Ngô Chiêu Đệ lặng thinh.
Về chuyện có nên cứu hay không, Tô Nhiên tôn trọng quyết định của cô.
“Nếu bây giờ gọi điện cảnh báo, có thể họ sẽ thoát chết.
Làm thế nào, em tự quyết định.”
Ngô Chiêu Đệ chỉ ngập ngừng một chút, rồi cầm điện thoại lên.
Dù vậy, cô vẫn không thể dứt được sợi dây tình thân mong manh trong lòng, quyết định gọi cho họ.
Nhưng… không ai nghe máy.
Cô gọi lại lần nữa, thì phát hiện mình đã bị chặn số.
Wechat cũng vậy — bị chặn.