Tô Nhiên bước lên một bước, Lạc Y Y vẫn nắm chặt cánh tay của Tô Nhiên cũng bước theo một bước.
Thấy cô ấy vẫn chưa chịu buông tay, biết là cô đang sợ, Tô Nhiên vội vỗ nhẹ lên tay cô, an ủi:
“Có tôi ở đây rồi, không sao đâu, buông tay ra đi.”
Lạc Y Y lắc đầu như cái trống lắc, nhất quyết không buông:
“Không, không, tôi sợ lắm. Chị đi đâu tôi theo đó.”
Tô Nhiên bật cười:
“Cô chắc chứ? Tôi sắp đi bắt ma, cô cũng theo luôn?”
Vừa nghe vậy, Lạc Y Y lập tức buông tay, còn lùi lại hai bước, liên tục lắc đầu:
“Thôi thôi, không gây thêm rắc rối cho chị nữa.”
Đúng lúc này, một con quỷ nam nghe động liền thò đầu từ gầm giường ra, định nhe răng dọa họ, nhưng bị Tô Nhiên tóm ngay tóc lôi thẳng ra ngoài.
Nam quỷ đau đến mức la hét om sòm:
“Ái da, ái da, kiểu tóc của tôi! Đừng kéo tóc tôi...”
Tô Nhiên quẳng hắn xuống đất, giọng lạnh như băng:
“Nói! Tại sao lại dọa cô ấy?”
Nam quỷ lồm cồm bò dậy, vuốt lại mái tóc rối bù, nhổ hai bãi nước bọt vào lòng bàn tay rồi vuốt lên đầu.
Tô Nhiên và Lạc Y Y nhìn mà suýt nôn.
Sau khi chỉnh lại tạo hình, nam quỷ mới từ tốn nói:
“Tôi dọa cô ấy là vì muốn tốt cho cô ấy thôi.”
“Hả?”
Lạc Y Y đơ người.
Cái lý lẽ gì kỳ vậy?
Dọa tôi mà bảo là vì tốt cho tôi?
Lạc Y Y tức không chịu nổi:
“Nếu tôi tát anh hai cái rồi bảo là vì tốt cho anh, anh chịu không?”
“Đó là chuyện khác, mối quan hệ của chúng ta không giống nhau mà?” – Nam quỷ ưỡn ngực, giọng đầy tự hào.
Tô Nhiên nhìn Lạc Y Y, tò mò hỏi:
“Quan hệ gì vậy? Cô quen hắn sao?”
Lạc Y Y lắc đầu:
“Không quen biết gì hết.”
Nghe cô nói không quen mình, nam quỷ bĩu môi, khinh thường:
“Đừng giả vờ nữa, em thích tôi đến vậy, sao có thể không quen tôi được? Đợi tôi dọa em c.h.ế.t rồi, chúng ta có thể xuống âm phủ kết hôn, em không vui đến phát điên à?”
“Anh bị tẩu hỏa nhập ma rồi chắc? Nhìn lại cái bản mặt của mình đi! Tôi thích anh? Tôi còn không biết anh là ai ấy chứ!”
Bị nam quỷ vu oan là thích hắn, Lạc Y Y giận tím mặt, đến mức quên luôn cả sợ, chửi thẳng, nhưng do hai ngày nay chưa ăn gì nên chửi cũng yếu ớt.
Tô Nhiên nhìn ngoại hình nam quỷ — cao chỉ khoảng mét sáu, mặt nhọn má hóp, tóc rẽ ngôi giữa — rồi lại nhìn Lạc Y Y, tuy sắc mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, nhưng vẫn là một mỹ nữ.
Thật sự không có khả năng cô ấy thích hắn.
Tô Nhiên nói với nam quỷ:
“Cô ấy nói không quen anh.”
“Không cần cô dịch, tôi tự nghe hiểu được.” – Nam quỷ không vui – “Lạc Y Y, sao em trở mặt nhanh vậy? Rõ ràng là em thích tôi, luôn tìm cớ đến gần tôi, ám chỉ tôi, thu hút sự chú ý của tôi. Giờ tôi nói thẳng ra, em lại không thừa nhận.
Lẽ nào thấy tôi c.h.ế.t rồi, em định đi tìm thằng khác? Em đúng là loại đàn bà bạc tình!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lạc Y Y nghe đến ngây người, trong đầu toàn là dấu hỏi:
“Tôi lúc nào cố ý đến gần anh? Ám chỉ anh chỗ nào?”
Ôi trời, có chuyện hay rồi.
Tô Nhiên ngồi xuống mép giường, móc ra một nắm hạt dưa từ túi áo và bắt đầu nhâm nhi — chỗ hạt dưa này là do Nguyên Thanh chuẩn bị sẵn cho cô, sợ cô buồn chán.
【Chị streamer giống tôi ghê, nghe drama là phải có hạt dưa.】
【Đang gặm, +1】
【Đúng là đàn ông tự luyến điển hình!】
“Em xấu hổ gì chứ, đừng giả vờ. Chúng ta là đồng nghiệp, sao có chuyện em không biết tôi?” – Nam quỷ ngẩng đầu – “Ba tháng trước tôi đến công ty em ứng tuyển, chính em là người phỏng vấn tôi.
Mọi người nói công ty đó tuyển khó lắm, tỷ lệ đậu cực thấp. Vậy mà tôi đi thi tuyển bảo vệ lại dễ như ăn kẹo, cây bút ký hợp đồng cũng là em đưa tôi. Tôi vẫn còn giữ cây bút ấy.”
Nói rồi hắn thật sự móc ra một cây bút mực từ túi.
Lạc Y Y chẳng có chút ấn tượng gì về hắn, nhưng lại nhớ có mất một cây bút:
“Tôi làm ở phòng nhân sự, chuyện phỏng vấn là việc của tôi mà. Với lại anh ứng tuyển làm bảo vệ, sao so được với kỹ sư?
Không phải mình anh, tất cả nhân viên ký hợp đồng đều dùng bút của phòng nhân sự. Tôi còn thắc mắc mất một cây bút, ra là anh trộm đi à?”
“Cái gì mà trộm! Rõ ràng là em tặng tôi.” – Nam quỷ giận run – “Hừ, phụ nữ đúng là miệng nam mô bụng một bồ d.a.o găm. Tôi đẹp trai thế này, em để ý tôi là điều bình thường, tôi hiểu mà. Bỏ qua vụ bút đi, vậy giải thích sao mỗi lần thấy tôi, em lại cười? Không phải đang quyến rũ tôi à?”
Lạc Y Y cạn lời:
“Đó là tôi vẽ môi cười, anh hiểu không? Tôi không chỉ cười với mình anh, mà cười với tất cả mọi người, sao người khác không nói tôi thích họ?”
“Vì họ không cho em cơ hội, còn tôi thì nhân từ, chịu cho em cơ hội.” – Nam quỷ tiếp tục.
“Không chỉ vậy đâu. Buổi trưa ăn cơm, dù tôi vào quán nào, em cũng có mặt trong đó.”
“Gần công ty chỉ có vài quán ăn thôi, tôi đến trước, anh đến sau. Là anh theo tôi chứ gì nữa!” – Lạc Y Y tức đến không nói nên lời.
Nam quỷ nghĩ nghĩ, lại nói tiếp:
“Vậy tại sao lúc tan làm, em cứ theo sau tôi về nhà?”
“Tôi đi sau anh?”
Lạc Y Y cố gắng nhớ lại, không nghĩ ra nổi lần nào mình bám theo ai:
“Tôi không nhớ là mình theo dõi ai bao giờ. Nhà anh ở đâu?”
Nam quỷ quả quyết:
“Tôi chắc chắn không nhầm người, em đi theo tôi. Tôi sống ngay khu D của tiểu khu này.”
Tô Nhiên nghe càng lúc càng buồn cười — đúng là bệnh hoang tưởng nặng.
Trà Đá Dịch Quán
Lạc Y Y thì càng nghe càng muốn nổi điên, muốn đập cái đầu hắn ra xem bên trong là gì.
“Anh cũng sống ở khu này? Anh có bị bệnh không vậy? Cùng ở một khu, tôi không đi đường đó thì đi đường nào? Thế cũng tính là theo dõi?”
Nam quỷ nghe xong cảm thấy có lý, hơi ngượng ngùng gãi đầu.
“Vậy chuyện đó không tính... còn chuyện khác nữa.” – Hắn vội vã cãi lại – “Có lần em đón xe buýt, rõ ràng có một chuyến đến, em lại không lên, chờ đến khi tôi đến mới cùng tôi lên cùng chuyến. Không phải đang đợi tôi là gì?”
Lạc Y Y tức điên:
“Chuyến xe đó chật kín người! Tôi lên không được!”
Chuyện đó Lạc Y Y nhớ rất rõ — vì đúng hôm đó xe đông đến mức không nhét nổi người. Cô còn nhớ có một gã đàn ông trông dơ dơ cứ tạo dáng sống ảo, làm cô phát ngán... thì ra là hắn!
“Chật người hả?” – Nam quỷ lẩm bẩm, rồi lại tự tin nói –
“Còn chuyện quan trọng nhất! Có một lần ở trong khu, em nhìn tôi rồi nói: ‘Anh đáng yêu quá, em thích anh lắm đó.’”
Có chuyện đó hả?
Sao cô không nhớ gì nhỉ?
Lạc Y Y cố gắng nhớ lại, mãi không nghĩ ra, định phủ nhận thì đột nhiên có một ký ức vụt qua trong đầu — có lần cô cho mèo hoang ăn trong khu, tiện tay còn xoa đầu nó, hình như có nói mấy câu như “đáng yêu” gì đó…
“Trời đất, lúc đó tôi đang vuốt mèo! Tôi nói với con mèo, chứ không phải với anh! Trên mũi anh có hai con mắt đấy, không thấy là tôi đang nói chuyện với mèo à?!”