Lại một lần nữa bị Lạc Y Y phủ nhận, nam quỷ bắt đầu sốt ruột, vội vàng cãi lại:
“Em đừng ngại, rõ ràng là em thích tôi, tôi biết mà!”
Trà Đá Dịch Quán
Lạc Y Y gần như sụp đổ, tức giận hét lên:
“Anh biết cái rắm ấy! Đúng, tôi có ý nghĩ với anh đấy, anh nên cảm ơn pháp luật đã cứu mạng anh! Nếu không đánh người là phạm pháp — à không, đánh quỷ cũng phạm pháp — tôi đã tìm người đập cho anh hồn phi phách tán rồi!
Bình thường anh không soi gương à? Nhà không có gương thì ít nhất cũng có nước tiểu chứ?
Anh nhìn cái bộ dạng của anh xem, trông như cóc mắc bệnh thần kinh, còn dám nói người ta theo đuổi anh. Với bộ mặt đó mà dám cởi trần đuổi theo tôi hai cây số, tôi quay đầu lại một lần thôi cũng coi như tôi dê xồm đấy!
Tự tin ở đâu ra thế? Cái đầu to như cái rổ đựng rau nhà bà nội tôi, đúng là cóc đội lốt ếch, xấu xí còn bày đặt lẳng lơ, như cóc bò lên chân, không cắn nhưng làm người ta rợn cả người.
Và, nghe cho kỹ đây: Tôi không thích anh! Không thích! Hiểu chưa?”
【Nam chính tự luyến: Bình thường đến phát chán, lại còn cực kỳ tự tin.】
【Tôi từng gặp một cô gái tự luyến thế này, nói tôi theo đuổi cổ. Bực ghê, nhưng tôi không chửi lại, bỏ đi luôn.】
【Chị gái chửi hay ghê, phải ghi lại mới được.】
Nam quỷ nghe xong, vừa tức vừa xấu hổ, âm khí trên người bắt đầu cuồn cuộn, đôi mắt đen ngòm trông càng thêm đáng sợ.
“Em đừng có chối nữa! Em chính là thích tôi! Chắc chắn là thích tôi!”
Thấy nam quỷ đang tức giận và âm khí lan tỏa, Lạc Y Y mới nhớ ra sợ, run rẩy lùi lại vài bước, nhìn cầu cứu về phía Tô Nhiên.
Nhận được ánh mắt đó, Tô Nhiên lập tức tung một cú đá, đạp thẳng nam quỷ bay vào tường:
“Nói chuyện tử tế đi. Còn dọa người, tôi đập cho anh thành bánh đập đấy.”
Nam quỷ lồm cồm chui ra khỏi tường, lập tức yếu xìu.
Cú đá đó làm anh ta đau điếng, âm khí cũng tiêu tán gần hết.
Con hổ cái này!
Nam quỷ âm thầm chửi rủa trong lòng.
Nói tiếp, giọng anh ta nhỏ như muỗi:
“Còn một chuyện nữa…”
Lạc Y Y hỏi:
“Chuyện gì nữa?”
Cô thật sự muốn xem còn chuyện gì có thể bịa thêm.
“Chuyện này mới là quan trọng nhất — tôi c.h.ế.t là vì em.”
“Cái gì?”
Lạc Y Y chỉ vào mũi mình, hoang mang hỏi:
“Vì tôi á? Sao tôi không biết?”
Nam quỷ liếc nhìn Tô Nhiên đầy cảnh giác — thấy cô đang ung dung bóc hạt dưa ăn — mới yên tâm tiếp tục kể:
“Hôm đó tan ca, chúng ta cùng đi thang máy. Em nói với tôi rằng: ‘Tám giờ tối, quán bar Hồng Thăng, không gặp không về nha~’. Em còn đỏ mặt cúi đầu khi nói. Hôm đó trong thang máy chỉ có hai người chúng ta, không có con mèo con ch.ó nào khác, không nói với tôi thì nói với ai? Rõ ràng là em đang hẹn hò tôi!
Vì vậy tôi đặc biệt mặc đồ đẹp, còn mua cả hoa hồng. Nhưng trên đường đến đó, vì quá nôn nóng mà tôi vượt đèn đỏ, bị xe tông chết.
Cho nên em phải chịu trách nhiệm với cái c.h.ế.t của tôi! Dù em không phải mẫu người tôi thích, nhưng vì em yêu tôi như vậy, tôi sẽ cho em một cơ hội. Chỉ cần em chịu c.h.ế.t theo tôi, chúng ta có thể ở âm phủ bên nhau mãi mãi!”
Nói xong, anh ta còn ưỡn n.g.ự.c lên, nhìn Lạc Y Y đầy kỳ vọng.
Lạc Y Y đã cạn lời, yếu ớt hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đúng là hôm đó chỉ có hai người trong thang máy… Nhưng… anh có để ý tôi đang đeo tai nghe không?”
Cô chỉ vào tai:
“Tôi đang gọi điện cho bạn, OK?”
“Cái này… Cô… Cô là đồ đàn bà lừa tình! Thả thính rồi không chịu trách nhiệm!”
Nam quỷ nghẹn họng, mãi mới thốt ra được một câu.
Anh ta càng nói càng giận, âm khí bốc lên như muốn nổ tung, khuôn mặt biến dạng vì tức giận:
“Rõ ràng cô thích tôi, sao không dám thừa nhận? Cô thấy mình hại c.h.ế.t tôi nên chột dạ phải không? Hay là cô có tình mới, định bỏ rơi tôi? Chỉ cần cô chịu theo tôi xuống âm phủ, tôi sẽ không truy cứu nữa, còn đối xử tốt với cô cả đời!”
Càng nói, khí thế càng dữ dội. Nam quỷ gào lên thảm thiết.
Lạc Y Y vội trốn ra sau Tô Nhiên. Có chỗ dựa, dù vẫn sợ, nhưng cô không còn hoảng loạn.
Cô tức tối trừng mắt nhìn nam quỷ.
Rõ ràng người này không biết lý lẽ, chỉ giỏi tự biên tự diễn, ảo tưởng ai cũng thích mình.
“Không có chuyện gì để thừa nhận cả. Tôi không quen anh, thậm chí còn chẳng biết anh tên gì. Anh đừng ảo tưởng nữa, rõ ràng là hiểu nhầm. Giờ tôi đã nói rõ, anh cũng nên đi đi, đừng làm phiền tôi nữa.”
Lạc Y Y nói rõ ràng rành mạch, hy vọng đối phương buông bỏ.
Nam quỷ tất nhiên không chịu, mặt sa sầm xuống, gào lên:
“Muộn rồi! Cô dụ dỗ tôi rồi thì phải làm vợ tôi! Tôi không cần nghe cô cãi nữa! Cô phải theo tôi xuống âm phủ!”
Nói xong, anh ta lao tới định bắt Lạc Y Y.
Chưa kịp chạm vào người cô, anh ta lại bị Tô Nhiên tung thêm cú đá, đạp thẳng vào tường.
Tô Nhiên thu chân lại, vỗ vỗ giày:
“Anh tưởng tôi là không khí à?”
Nam quỷ dính tường, nằm im không nhúc nhích.
Hồi lâu mới lò mò trồi ra, hai ngón tay còn run run.
Con hổ cái này sao mà khỏe thế…
Tô Nhiên nhướng mày, lạnh giọng:
“Sao? Chửi tôi trong lòng đấy à?”
“Không không không!” Nam quỷ sợ hãi vội xua tay, nịnh nọt nói:
“Tôi tôn trọng chị còn không hết, sao dám chửi!”
“Biết điều là tốt.”
Tô Nhiên phủi tay, vừa đúng lúc ăn xong hạt dưa, dùng pháp thuật quét sạch vỏ rơi dưới đất.
“Chuyện đã rõ rồi, anh cũng nên rời đi.”
Nam quỷ vẫn dai dẳng:
“Nhưng cô ta lừa tình tôi! Phải chịu trách nhiệm chứ? Cô ấy phải xuống âm phủ với tôi!”
“Anh đang mơ giữa ban ngày đấy à?”
Tô Nhiên khoanh tay, giọng lạnh tanh:
“Anh tự luyến quá đà thì liên quan gì đến người ta? Là anh theo đuổi cô ấy, hù dọa cô ấy, còn định lôi người ta c.h.ế.t theo. Từng đó tội đã đủ để xuống âm phủ chịu phạt rồi. Nếu anh còn không biết điều, tôi sẽ cho anh nếm thử cảm giác bị thiên lôi đánh xem sao. Tôi nói vậy… cũng chỉ là vì tốt cho anh thôi~”
Câu cuối cùng, cô cố tình bắt chước giọng điệu nam quỷ, châm biếm đầy thâm thúy.