Phùng Khang cũng là một người đàn ông cứng cỏi.
Sau khi trốn thoát, nhờ chút hiểu biết về thảo dược, anh ta tự tìm thuốc chữa thương, vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng lê lết ăn xin để về đến nhà.
Nhưng vết thương quá nặng, cố gắng chống chọi được nửa năm sau khi về nhà thì cũng qua đời.
Phùng Khang bị thương nặng như thế mà còn trở về được, nhưng Phùng Xương Bình lại mãi không thấy tin tức, người nhà đoán tám, chín phần là đã gặp chuyện chẳng lành.
An táng xong Phùng Khang, con trai cả của Phùng Xương Bình quyết định đi tìm cha — còn sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.
Giữa đường, cậu gặp quan phủ đang xử lý một xác nam vô danh, vì thời gian tử vong đã lâu nên gương mặt đã phân hủy không thể nhận dạng, nhưng chiếc trường bào trên người xác kia lại giống hệt chiếc mà cha cậu mặc khi rời nhà, trên cánh tay còn có một nốt ruồi.
Con trai cả nghĩ đây chính là cha mình, nên đã đem xác về nhà.
…
Thấy cảnh đó, Phùng Xương Bình tức giậm chân:
— Đồ ngu! Đồ ngu! Sao ta lại sinh ra thằng con ngốc thế này chứ? Quần áo cùng màu thì đầy ra đó, chẳng lẽ thấy ai mặc giống cũng gọi là cha à? Cánh tay đúng là có nốt ruồi, nhưng ngươi đã so kích thước chưa? Thật tức c.h.ế.t ta mà!
Nguyên Thanh chế giễu:
— Bảo sao không ai tìm ông, con trai ông còn rước đồ giả về nhà, bỏ mặc ông ở đây.
Nhìn Phùng Xương Bình tức bốc khói, Nguyên Thanh tiếp tục châm chọc:
— Sao hả? Có tức không? Có muốn về đánh cho thằng nhóc ấy một trận không? Có muốn bọn ta đưa ông về không?
Phùng Xương Bình không nghĩ ngợi:
Trà Đá Dịch Quán
— Muốn! Ta muốn về! Cái thằng ngay cả cha ruột cũng không nhận ra này, ta phải đánh nát m.ô.n.g nó mới được!
Nguyên Thanh chìa tay cười:
— Mười ngàn tệ.
Phùng Xương Bình sững lại:
— Ta… ta không có tiền.
Nguyên Thanh vẫn cười:
— Không sao, để con trai hoặc cháu ông trả cũng được.
Phùng Xương Bình nghĩ một lúc, nghiến răng:
— Được, về!
Chôn cất xong hài cốt của nam quỷ kia, mọi người đưa Phùng Xương Bình về nhà.
Nhà họ Phùng bao năm qua vẫn ở nguyên chỗ cũ, chỉ là căn nhà nhỏ trước kia đã thành biệt thự ba tầng.
Hiện giờ gia chủ là cháu nội của Phùng Xương Bình — Phùng Quốc Khánh.
Khi Phùng Xương Bình gặp chuyện, Quốc Khánh mới hai tuổi, hoàn toàn không nhớ ông nội trông thế nào, chuyện của ông chỉ nghe loáng thoáng.
Phùng Xương Bình nhìn mái tóc bạc trắng của Quốc Khánh, vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc. Trong trí nhớ, cháu nội ông mũm mĩm dễ thương, nào có giống ông lão mặt nhăn, râu bạc trước mắt.
— Đại sư, hắn trông còn già hơn cả ta, thật là cháu ta sao?
Tô Nhiên liếc ông:
— Đó là cháu ông mà. Hơn nữa, lúc ông c.h.ế.t mới bao nhiêu tuổi, giờ hắn hơn bảy mươi rồi, chẳng lẽ không già hơn ông à?
Phùng Xương Bình bĩu môi:
— Ờ ha.
Bên này, Quốc Khánh nheo mắt nhìn Tô Nhiên và hai người mặc đạo bào bên cạnh, trong lòng chắc chắn đây là bọn lừa đảo.
Ông hắng giọng:
— Cô gái, tôi nghĩ cô nhầm rồi, mộ của ông tôi đã chôn trong tổ mộ hơn trăm năm, cô nói một câu là giả thì thành giả à?
Nguyên Thanh lập tức phản bác:
— Cái này dễ thôi, sư phụ, cho hắn tận mắt thấy ông cụ đi.
Quốc Khánh nghe vậy, vẻ mặt khinh thường:
— Dù cậu mặc đạo bào, nhưng giả thần giả quỷ là không đúng đâu nhé.
Tô Nhiên thản nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
— Cậu ấy không lừa ông, ông nội của ông thực sự ở đây.
Nói xong, cô lấy một tấm linh phù dán lên người Phùng Xương Bình.
Ngay lập tức, trước mắt Quốc Khánh xuất hiện một ông lão, khiến ông giật nảy, suýt ngã khỏi ghế.
— Ông… ông… ma… ma à!!!
— Ma cái đầu ngươi! Ta là cụ của ngươi, ông ruột đây!
Phùng Xương Bình tức giận rút thắt lưng “Seven Wolves” định quất, nhưng nhìn kỹ lại, đây là thắt lưng Dương Bằng vừa đốt cho, dùng mới vài ngày, tiếc không nỡ.
Ông lại buộc vào, xắn tay áo, quyết định tát vậy — đau tay nhưng không đau lòng.
“Bốp!” — một cái tát lên đầu Quốc Khánh.
— Đồ ngu! Giống y hệt thằng cha ngu của ngươi! Hắn nhận không ra cha, ngươi nhận không ra ông mình, đúng là giống hệt!
Quốc Khánh trợn tròn mắt.
“Bốp!” — thêm một cái tát nữa.
— Không biết từ đâu rước người về, suốt ngày lạy gọi là ông, còn ta — ông ruột thì bị bỏ mặc ngoài kia! Thật là hiếu thảo ghê gớm!
Phùng Xương Bình còn định đánh nữa, Tô Nhiên vội ngăn:
— Đừng đánh nữa, tuổi này không chịu nổi đâu, ông đánh thêm là ông ấy đi theo làm bạn với ông đấy.
Phùng Xương Bình dừng tay, lườm Quốc Khánh:
— Vô dụng! May là chưa tè ra quần.
Quốc Khánh run lẩy bẩy, lòng thầm nghĩ: Mình chưa tè thật mà…
— Không phải tôi không tin, chỉ là lúc đó tôi mới hai tuổi, làm sao nhớ được. — Quốc Khánh ấp úng, vẻ mặt tội nghiệp.
— Hừ. — Phùng Xương Bình đảo mắt. — Dẫn ta ra tổ mộ, ngươi không nhận ra, nhưng sẽ có người nhận ra ta.
— Được, được, tôi dẫn ngay. — Quốc Khánh chống gậy, run rẩy dẫn đường, vừa đi vừa lẩm bẩm: Xui xẻo thật, sao hôm nay cả nhà đi vắng, chỉ mỗi mình ở nhà. Nếu con cháu đông đủ thì đã chẳng phải ăn hai cái tát này… đau quá trời…
Ra cửa bắt xe, nửa tiếng sau tới tổ mộ họ Phùng.
Nhìn mộ của anh trai, mũi Phùng Xương Bình cay xè, nước mắt rơi lã chã:
— Đại ca, ta về rồi… ta nhớ huynh lắm…
— Ai thế? Thằng nào sáng sớm chạy lên mộ người ta khóc, làm ồn giấc ngủ, chán sống à? — Một giọng lười nhác vang lên.
Phùng Khang dụi mắt ngái ngủ, ngáp một cái rồi chui ra từ trong mộ.
— Đại ca…
Nhìn rõ người trước mặt, Phùng Khang lập tức tỉnh ngủ, mắt rưng rưng, lao tới đ.ấ.m một cú:
— Thằng nhóc thối, sao giờ mới về? Để ngươi chạy thoát mà cuối cùng cũng chết…
— Đại ca… — Nhìn cánh tay áo trống không bên trái của anh trai, Phùng Xương Bình ôm chặt lấy mà khóc òa.
Phùng Khang xoa đầu em trai, nước mắt như mưa:
— Khóc cái gì mà khóc! Từ nhỏ đến lớn chỉ biết khóc, giờ già như bẹ rau rồi vẫn khóc, mất mặt quá…
Phùng Quốc Khánh “vinh dự” được chứng kiến cảnh ông Hai và em trai ôm nhau khóc nức nở.
Ông cũng muốn khóc — đây thật sự là ông nội của mình sao?
Nếu ông biết… chẳng phải mình sẽ lại ăn đòn nữa sao?
Không biết mấy đứa con cháu khác mấy giờ mới về…
Mao Tiểu Phàm ôm tay Nguyên Thanh, nói đầy ngưỡng mộ:
— Sư phụ, cảm động quá, con sắp khóc rồi.
Nguyên Thanh hừ một tiếng:
— Cảm động cái rắm, một ngày không gặp thì nhớ, hai ngày ở cùng là lại đánh nhau. Nếu ngươi thích, để lão Phùng ôm khóc một trận nhé?
— Thôi, mũi dãi nước mắt dính đầy người, ghê chết!
Phùng Xương Bình khóc xong với anh trai, lại đến mộ vợ, vừa lau nước mắt vừa vuốt ve bia mộ, nhớ lại kỷ niệm xưa.
Đột nhiên, tay ông khựng lại, quay phắt sang nhìn Phùng Quốc Khánh…