Sáng sớm hôm sau, Tô Nhiên và mọi người tìm một mảnh đất hoang vắng, không người lui tới, đặt bức tượng Quan Âm ra.
Tô Nhiên đốt nhang dâng cúng.
“Bồ Tát chứng giám, hôm nay bất đắc dĩ phải mở ra bức tượng Quan Âm để lấy hài cốt bên trong. Nhưng phá hoại tượng Phật là hành động đại bất kính, con không dám mạo phạm, chỉ mong Bồ Tát chỉ dẫn…”
Nói xong, cô cùng sư đồ Nguyên Thanh và hồn ma Phùng Xương Bình cùng nhau quỳ xuống lạy ba cái.
Sau khi ba người dập đầu xong—
Bức tượng Quan Âm vốn được đặt chắc chắn bỗng “bụp” một tiếng nổ tung, vỡ tan tành, để lộ ra bộ hài cốt bên trong.
Mọi người đều không kịp phản ứng, bị dọa cho giật mình, đứng ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc trống rỗng.
Cái gì vậy?
Sao giống như có ai đặt thuốc nổ trong tượng, tự dưng nổ cái đùng?
Là Quan Âm hiển linh? Không cần bọn họ ra tay mà tự mình phá tượng?
Mọi người ngơ ngác nhìn đống tượng vỡ vụn thành bột phấn, và bộ hài cốt trắng toát lộ ra bên trong.
Nguyên Thanh chỉ vào bộ xương, giọng run rẩy hỏi Tô Nhiên:
“Sư phụ, Bồ Tát… là tự người ra tay thật sao?!”
Tô Nhiên khẽ gật đầu.
Bên cạnh, Mao Tiểu Phàm sợ đến nỗi chắp tay niệm Phật không ngừng:
“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật…”
Sau khi tượng Quan Âm vỡ, linh hồn bị phong ấn bên trong cũng được giải thoát, chầm chậm bay ra.
Nhìn qua, đó là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.
Phùng Xương Bình nhìn hắn, ngạc nhiên nói:
“Đại sư, đây không phải là anh tôi.”
Không cần Phùng Xương Bình nói, Tô Nhiên cũng nhận ra.
Phùng Xương Bình đã gần 50 tuổi, vì năm tháng mưu sinh ngoài trời nắng gió nên da ngăm đen, nhìn còn già hơn tuổi thật, anh trai anh ta cũng phải hơn 50 rồi, không thể nào trẻ trung thế này được.
Trà Đá Dịch Quán
Tô Nhiên nheo mắt quan sát kỹ bộ hài cốt. Bộ xương rất hoàn chỉnh, nhưng bên cạnh lại có thêm một cánh tay rời — rõ ràng là của người khác.
Cô chỉ vào cánh tay đó, nói với Phùng Xương Bình:
“Hạc giấy dẫn chúng ta đến đây là vì cánh tay này. Đây rất có thể là tay của anh trai ông.”
Nghe vậy, Phùng Xương Bình lập tức bay đến, nhìn kỹ cánh tay ấy rồi kích động chỉ vào một vết c.h.é.m dài trên đó, vừa khóc vừa nói:
“Là… đúng là tay của anh tôi! Tôi nhớ trước khi chạy thoát, anh ấy bị người ta c.h.é.m một nhát ở cánh tay trái, vết c.h.é.m chính là như thế này!”
Tô Nhiên gật đầu, quay sang nhìn hồn ma mới thoát ra.
Người đàn ông ấy nở nụ cười ôn hòa, không hề sợ hãi hay hoảng loạn, mà là bình thản hít sâu vài hơi không khí, như đang tận hưởng cảm giác được tự do sau bao năm.
Tô Nhiên ngoắc tay với hắn:
“Lại đây.”
Người đàn ông ngập ngừng một chút rồi nhẹ nhàng bay đến:
“Tìm tôi có việc sao?”
Tô Nhiên nhàn nhạt liếc hắn một cái — lại là một vong hồn c.h.ế.t oan.
“Nói đi, anh là ai? Sao lại ở trong tượng Quan Âm?”
“À…”
Người đàn ông cau mày nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt ban đầu vô hồn cũng dần mang theo vẻ buồn bã.
“Tôi tên là Ngô Lão Nhị, cùng sư huynh Trương Đại làm nghề nặn tượng gốm.
Vì trong thôn hiếm con nhỏ, bà con gom góp tiền nhờ hai chúng tôi điêu khắc một tượng Quan Âm cầu con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm đó, tôi nằm mãi không ngủ được, vì nghĩ mãi mấy vấn đề trong việc làm tượng, liền đến nhà Trương Đại bàn chuyện.
Tới cửa, tôi thấy một người toàn thân đầy máu, mất một tay, đang lao ra khỏi nhà huynh ấy. Trương Đại cũng chạy theo, người đầy vết thương.
Thấy sư huynh bị thương, tôi vội vàng đỡ lấy hỏi chuyện gì xảy ra.
Huynh ấy chỉ về phía trước gấp gáp nói: ‘Cướp, cướp…’
Tôi quay đầu nhìn thì người mất tay kia đã chạy mất.
Trương Đại rất sốt ruột, nhưng người ta chạy xa rồi, không đuổi kịp. Huynh ấy bảo tôi dìu vào nhà.
Trong nhà lộn xộn, trên đất còn rơi một bọc bạc lớn.
Nhà chúng tôi đều nghèo, gắng gượm lắm mới đủ sống, sao có nhiều bạc như vậy?
Tôi nghi ngờ nên hỏi, không ngờ huynh ấy nhân lúc tôi sơ hở, đ.â.m một nhát vào tim tôi.
Tôi nhớ rõ ánh mắt hung tợn của huynh ấy khi đó:
‘Đừng trách sư huynh ác độc, ngươi không nên tới đúng lúc này. Ta vốn định g.i.ế.c kẻ kia cướp bạc, không ngờ bị ngươi bắt gặp, chỉ đành g.i.ế.c luôn ngươi bịt miệng. Yên tâm đi, kẻ đó cũng bị thương nặng, sống không nổi đâu. Nếu có oán hận, thì xuống âm phủ mà tìm hắn tính sổ nhé…’
Sau đó, tôi tận mắt thấy Trương Đại làm tôi thành tượng gốm, cuối cùng điêu khắc thành tượng Quan Âm.”
Người đàn ông nói xong, khóe mắt ươn ướt.
Bị chính sư huynh mà mình kính trọng g.i.ế.c chết, nỗi bi thương khó giấu.
“Lúc đầu tôi rất oán hận, nhưng sau này thì không nữa. Có thể nói là họa phúc đan xen — bị phong ấn trong tượng Quan Âm bao năm, oán khí trong tôi đã tan hết. Nhờ Bồ Tát thương xót, tôi cũng may mắn tích được một chút công đức.
Hôm nay đa tạ chư vị cứu tôi ra ngoài, đại ân đại đức, kiếp sau báo đáp. Giờ tôi phải đi báo danh ở địa phủ, xin cáo biệt.”
Hắn cúi người hành lễ với Tô Nhiên, rồi biến mất giữa không trung.
Ngay cả nhìn lại hài cốt của mình một lần cũng không.
Nguyên Thanh cảm khái:
“Xem ra hắn thật sự buông bỏ rồi, ngay cả xác mình cũng không màng.”
Tô Nhiên gật đầu:
“Làm việc tốt thì làm cho trót. Chôn cất tử tế cho hắn đi.”
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm gật đầu, bận rộn lo an táng cho hồn ma kia.
Phùng Xương Bình ôm chặt cánh tay còn lại của anh trai, lòng trĩu nặng.
Tưởng rằng tìm được hài cốt anh mình, ai ngờ chỉ là một cánh tay…
Tô Nhiên cũng không ngờ sự việc lại như vậy, bèn nói:
“Ông đừng buồn, tôi mở Thiên Nhãn giúp ông xem thử.”
Phùng Xương Bình nghe vậy, lập tức phấn khởi, ôm cánh tay hài cốt lật đật chạy đến:
“Được được, đại sư mau xem giúp tôi.”
Tô Nhiên bấm pháp quyết, một luồng linh khí chạm vào cánh tay xương, lưu chuyển một vòng rồi biến mất.
Ngay sau đó, một tia kim quang từ xương tay phát ra, b.ắ.n thẳng lên trời, hiện lên một hình ảnh hư ảo.
Phùng Xương Bình ngẩn ngơ nhìn lên không.
Ông ta vốn chỉ cảm thấy Tô Nhiên rất lợi hại, không thể đụng vào. Giờ thấy cô có thể dựng cả ảo cảnh như thế, mới hiểu vì sao Nguyên Thanh phải gọi cô là sư phụ.
Trong cảnh tượng đó — anh trai Phùng Khang của ông ta, sau khi đẩy em trai ra ngoài phòng, đứng chắn trước cửa ngăn cản đám người kia đuổi theo.
Vì thường xuyên buôn bán, để tiết kiệm chi phí nên những việc nặng nhọc đều tự mình làm, thân thể anh ta khỏe mạnh, đám người kia không thể g.i.ế.c được ngay.
Nhưng một người địch sao nổi bốn tay, lúc Phùng Khang kiệt sức, chủ nhà nhân cơ hội c.h.é.m bay cánh tay anh ta, còn anh thì dùng ghế đập mạnh vào đầu con trai đối phương.
Thấy con trai đầu đầy máu, vợ chồng kia vội nhào tới cứu.
Phùng Khang nhân cơ hội, ôm lấy cánh tay bị đứt, lảo đảo chạy trốn.
Đúng lúc đó, anh ta gặp được Ngô Lão Nhị đang đứng ngoài cửa nhà Trương Đại. Chính vì bị Ngô Lão Nhị ngăn cản nên anh mới chạy thoát được.