“Đại sư, chính là gia đình họ đã g.i.ế.c c.h.ế.t anh em tôi?”
Tìm được đại ca và người nhà, lúc này Phùng Xương Bình chỉ muốn báo thù.
“Oan có đầu, nợ có chủ. Bọn họ sớm đã xuống địa phủ chịu phạt rồi, không liên quan gì tới con cháu đời sau. Chuyện này kết thúc tại đây, các người có thể buông bỏ.”
Trước khi rời đi, Tô Nhiên nói với ba người nhà Phùng Xương Bình rằng sẽ cho họ ba ngày đoàn tụ với gia đình, ba ngày sau sẽ có người đưa họ xuống địa phủ. Ba người gật đầu đồng ý.
Về đến nhà, Nguyên Thanh hí hửng lôi sổ ra ghi chép — hôm nay thu vào năm vạn.
Trà Đá Dịch Quán
Cảm giác như từ khi đi theo sư phụ Tô Nhiên, vận may tài lộc cũng tốt lên hẳn.
Thầy trò Nguyên Thanh tâm trạng phơi phới, bận rộn dọn dẹp nhà cửa. Tô Nhiên về phòng ngủ bù một giấc, khi tỉnh dậy thì hai người kia đã chuẩn bị xong bữa tối.
Nhìn hai đĩa đồ ăn trên bàn — cháy khét, đen sì, dính bết vào nhau đến mức không nhận ra là món gì.
Khóe miệng Tô Nhiên giật nhẹ, vẻ mặt khó tả: Một đĩa là “phân xào nát”, một đĩa là “phân xào cháy”.
Mao Tiểu Phàm sờ mũi, nói:
“Sư gia, mau nếm thử tay nghề của sư phụ con đi.”
Trong lòng thầm nghĩ: Ăn đi ăn đi, ăn xong không nói nên lời đâu. Lúc đó ngài sẽ hiểu vì sao tôi sống đến giờ lại khó khăn như vậy.
Nguyên Thanh cười tít mắt nhìn Tô Nhiên.
Trong ánh mắt trông chờ đó, Tô Nhiên gắp một miếng, cố nuốt xuống, miễn cưỡng cười:
“Cũng… được đấy, còn có nước sốt nữa chứ.”
Cuối cùng, thật sự không thể ăn nổi, Tô Nhiên quyết đoán đặt đồ ăn ngoài.
Khi đồ ăn ngoài mang đến, hai thầy trò ăn như đánh trận.
Nguyên Thanh: “Miếng thịt này của tôi.”
Mao Tiểu Phàm: “Của con mà.”
Hai đôi đũa chạm chan chát.
Tô Nhiên nhìn Nguyên Thanh rồi nhìn Mao Tiểu Phàm.
Nhanh như chớp, gắp miếng thịt cuối cùng bỏ vào miệng:
“Ngon quá.”
Nguyên Thanh: “…”
Mao Tiểu Phàm: “…”
---
Sau bữa tối, Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm đi luyện công pháp mới mà Tô Nhiên truyền.
Còn Tô Nhiên thì dựng điện thoại lên, bắt đầu livestream.
【Ồ, chẳng phải là Đại sư Tô lâu ngày không gặp đây sao, hôm qua sao lại trốn việc vậy?】
【Đang buồn vì hôm nay không có trò vui, thì livestream của Đại sư xuất hiện.】
【Đến rồi đến rồi, lại được nghe kể chuyện, tôi là thính giả trung thành đây.】
【Mọi người kéo ghế, xếp hàng ngồi hóng nào.】
【Điều hòa, wifi, xoài lắc, bia, tré trộn, sẵn sàng nghe chuyện!】
Tô Nhiên tán gẫu vài câu, tiện tay mở quà may mắn.
“Chúc mừng bạn có nick 【Tô Lạc Lạc】, chuẩn bị nhé, tôi đã gửi yêu cầu gọi video cho bạn rồi.”
Người trúng thưởng bật video.
Nửa màn hình hiện ra khuôn mặt một cô gái trẻ, khoảng ngoài 20, tóc mái bằng, trông rất dễ thương.
Qua ống kính, dường như cô đang đứng bên cửa sổ phòng bệnh.
Trên giường bệnh phía sau, có một người phụ nữ trung niên mặc áo bệnh nhân, nét mặt khá giống cô gái, đang thao thao bất tuyệt nói chuyện với bệnh nhân giường bên.
Cô gái vẫy tay với Tô Nhiên, cười:
“Chào chị, em muốn nhờ chị một việc.”
Nói rồi, cô lật camera.
“Chị xem giúp em, đứa trẻ mà ông lão kia dẫn theo… có thật sự bị bệnh không?”
Qua ống kính từ cửa sổ, ngoài cổng bệnh viện, một ông lão dắt theo cậu bé tầm bốn, năm tuổi đang quỳ xin tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước mặt đặt tấm bìa:
“Cháu bé bệnh nặng cần phẫu thuật, tiền người thân giúp đỡ bị mất trộm. Mong ai tốt bụng ra tay giúp đỡ. Xin đội ơn!”
Ông lão mặc áo khoác xám đậm, quần đã bạc màu.
Cậu bé mặc sạch sẽ hơn, ngoan ngoãn ngồi bên, không ồn ào, cũng khó đoán là có bệnh hay không.
Tô Nhiên đoán ra ý cô gái:
“Em muốn giúp ông ấy?”
Cô gái gật đầu:
“Em tên Hạo Hà, mẹ em nằm viện ở đây. Mấy ngày qua em đều thấy ông lão dẫn đứa bé ngồi ở cổng. Nhỏ vậy mà bệnh nặng, tội quá.
Em muốn giúp, nhưng mẹ em bảo họ là lừa đảo. May trúng được kết nối video với chị, em muốn nhờ chị xem thật hay giả. Nếu thật, em sẽ quyên chút tiền, không nhiều nhưng là tấm lòng.”
Chưa kịp để Tô Nhiên trả lời, bình luận đã nhảy lên:
【Không cần xem cũng biết, trò lừa đảo thôi. Gặp mấy lần rồi.】
【Tôi thì sợ bị lừa nhưng cũng mềm lòng, ví dụ định cho 10 thì chỉ cho 5 — lừa một nửa, giúp một nửa!】
【Dù thật hay giả tôi cũng cho. Anh lừa anh chịu, tôi tích đức của tôi.】
【Mỗi lần tự nhủ đừng bị lừa, nhưng không cho thì áy náy, nhỡ là thật thì sao.】
【Không phải tất cả đều giả, cũng có người thật sự bệnh mà không đủ tiền chữa.】
【Mong là giả, vì giả thì không ai bị bệnh.】
【Nhà tôi từng làm vậy. Hồi tôi bệnh nặng, ba mẹ cầm biển quỳ xin nửa ngày, nhờ vậy tôi được cứu. Cảm ơn những người từng giúp chúng tôi!】
【Tôi gặp trường hợp này, thật giả không quan trọng, tôi vẫn cho trăm tệ. Thật thì giúp người, giả thì mừng vì không ai bệnh.】
Dù khoảng cách khá xa, Tô Nhiên vẫn nhìn rõ mặt ông lão.
“Ông ấy không lừa. Đứa bé thật sự bị bệnh.”
Hạo Hà nghe vậy thì không do dự nữa, lập tức xuống cổng bệnh viện.
Cô lấy toàn bộ tiền mặt mang theo, ngồi xuống trước mặt ông lão, đưa tiền:
“Bác, số tiền này không nhiều, nhưng là tấm lòng của cháu. Cháu tin cháu bé sẽ khỏe lại.”
Ông lão run run nhận hơn 500 tệ từ tay cô, mắt ầng ậc nước:
“Cảm ơn… cảm ơn cháu! Tiểu Minh, mau cảm ơn chị đi.”
Cậu bé rụt rè nhìn Hạo Hà, đôi mắt to chớp chớp.
Ông lão kéo tay bé:
“Nào, cảm ơn chị xinh đẹp đi con.”
Hạo Hà xoa nhẹ đầu bé:
“Không có gì đâu.”
Rồi hỏi: “Bác, viện phí của cháu bé còn thiếu bao nhiêu?”
Ông lão cúi đầu, giọng buồn bã:
“Ca phẫu thuật cần 200.000 (tệ), trước mượn bạn bè người thân được bảy, tám vạn, nhưng… lúc đi xe buýt bị trộm mất. Giờ còn thiếu 190.000.”
Hạo Hà nghĩ một lát:
“Cách này thì bao giờ mới đủ? Hay bác thử gây quỹ trên Waterdrop Fund (nền tảng từ thiện)?”
“Cái gì cơ?” — ông lão là nông dân chất phác, chẳng biết đó là gì.
Cô kiên nhẫn giải thích, thấy ông lão không có smartphone, liền dùng điện thoại của mình giúp điền hồ sơ gây quỹ.
Biết bé thật sự bệnh, khán giả trong phòng livestream cũng nhao nhao đòi quyên góp.
Điền xong, Hạo Hà đọc tin nhắn của khán giả cho ông nghe.
Ông lão xúc động quỳ trước ống kính cảm ơn rối rít.
Hạo Hà quay một đoạn video ngắn, kể chi tiết tình trạng bệnh của bé, kèm số tài khoản ngân hàng của ông.
Xong xuôi, cô quay lại nói với Tô Nhiên:
“Cảm ơn chị, em không còn chuyện gì nữa, chào chị nhé.”
Cô vừa định tắt kết nối thì Tô Nhiên gọi:
“Khoan đã!”