Nghe thấy Tô Nhiên gọi mình, Hạo Hà nghi hoặc hỏi:
– Sao vậy, Đại sư?
Tô Nhiên hất cằm về phía sau lưng cô:
– Thằng bé đó…
– Ai cơ?
Hạo Hà khó hiểu quay lại, theo hướng Tô Nhiên chỉ nhìn qua – là cậu bé nhỏ đang bị bệnh.
Hóa ra lúc nãy, ngay khi cô định ngắt kết nối livestream, cậu bé vốn cúi đầu chơi suốt từ đầu bỗng ngẩng lên nhìn về phía màn hình. Điều đó khiến Tô Nhiên nhìn rõ tướng mạo của nó.
Tô Nhiên khẽ nhíu mày:
– Nhìn tướng mặt nó, bố mẹ đều còn sống, hơn nữa hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với ông lão kia.
– Gì cơ? – Hạo Hà kêu lên.
Bố mẹ còn sống, mà lại đi cùng một người không có quan hệ m.á.u mủ… Vậy lẽ nào ông lão này là kẻ buôn người?
Không chỉ Hạo Hà nghe thấy, mà ông lão kia cũng nghe rõ. Sắc mặt ông ta lập tức hiện lên vẻ hoảng hốt thấy rõ:
– Nói bậy! Nó là cháu tôi! Ai cũng đừng hòng cướp cháu tôi đi!
Nói rồi, ông thu dọn đồ đạc, kéo thằng bé định bỏ đi.
【Chặn ông ta lại! Đừng để chạy! Có khi là buôn người thật đấy!】
【Vừa nãy tôi còn thương tình quyên tiền cho ông ta, giờ thì ê chề… Có khi lợi dụng trẻ con để lừa tiền ấy chứ.】
【Khoan đã, tôi thấy thằng bé này quen quen… Hình như nửa năm trước có vụ bố mẹ đưa con đi dã ngoại, thằng bé rơi xuống nước mất tích đúng không?】
【Đúng rồi! Chính là nó! Hồi đó tôi còn đăng liên tục mấy ngày liền lên vòng bạn bè.】
【Kệ có phải buôn người hay không, tôi báo cảnh sát rồi! Thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót!】
Vẻ hoảng hốt của ông lão khiến Hạo Hà càng nghi ngờ, lập tức chặn lại:
– Không được, ông không thể đi! Rốt cuộc nó có phải cháu ruột của ông không?
Trà Đá Dịch Quán
– Dĩ nhiên là cháu tôi! – ông ta đáp ngay, nhưng ánh mắt lảng tránh, không có chút sức thuyết phục nào.
Hạo Hà giờ chẳng tin nữa, bèn nắm lấy tay cậu bé, cúi xuống hỏi:
– Bé ngoan, nói cho chị biết, ông ấy có phải ông nội của em không?
Cậu bé im lặng, chỉ chớp mắt nhìn cô.
– Nó bị câm! Sao có thể nói được? – ông lão gắt lên – Cô gái này làm sao thế? Vừa rồi còn quyên tiền cho tôi, tôi tưởng cô là người tốt, ai ngờ lại muốn cướp cháu tôi!
Ông ta tức đỏ cả mặt, kéo mạnh thằng bé.
Hạo Hà sao có thể để ông ta đi được – nếu thật sự là kẻ buôn người, chỉ cần ông ta rời khỏi, khả năng tìm lại đứa trẻ gần như bằng không, một gia đình sẽ tan nát.
Cô giữ chặt cánh tay thằng bé, nhất quyết không buông.
Hai bên giằng co, ông lão thương cháu nên sợ làm bé đau, đành thả lỏng tay, tức giận quát:
– Buông ra! Cô làm cháu tôi đau rồi!
Nghe vậy, Hạo Hà cũng sợ mình làm bé bị thương nên vội nới tay.
Đúng lúc này, cảnh sát xuất hiện kịp thời như mưa rào giải khát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả Hạo Hà, ông lão và đứa bé đều bị đưa về đồn. Vì ở đồn không thể mở video, Hạo Hà hứa sau khi ra sẽ lập tức báo lại cho mọi người rồi ngắt kết nối.
Làm lời khai chắc cũng mất một, hai tiếng, nhân lúc đó, Tô Nhiên quay sang rút thăm may mắn lần hai.
Người trúng là một nick tên [Thằng ấy thật đẹp trai].
Màn hình chia đôi, ở nửa còn lại xuất hiện một chàng trai cực kỳ… nổi bật.
Nổi bật là vì mái tóc uốn xoăn nhẹ, phần dưới nhuộm đỏ, phần trên xanh lá, xen giữa còn có hai lọn tím.
Một kiểu tóc điển hình của “mẹ thấy thì đánh, bố thấy thì đấm”.
Vẹt gặp còn phải cúi đầu bái phục.
【Nhớ hồi cấp ba tôi nhuộm đỏ, mẹ tôi cầm chổi gà đuổi đánh hai cây số, sợ quá tôi trèo lên cây trốn đến tối, may có bà ngoại cứu. Hôm sau tôi thành đầu húi cua.】
【Tôi là nữ, từng nhuộm đủ màu, mẹ tôi không nói gì… tối suýt nữa cắt trụi luôn.】
【Kiểu tóc này gọi là “bố mẹ hợp tác song đấu”.】
【Thanh niên này qua đời, mẹ khóc: Tội nghiệp tôi, tóc trắng lại tiễn đủ bảy sắc cầu vồng…】
【Nếu tôi nhuộm thế này, ông nội bán thân bất toại cũng bật dậy đánh, bà nội còn gọi cả xóm tới cổ vũ.】
【Haha, đĩa đệm ơi, sao mày nổi bật thế!】
Vừa kết nối, chàng trai “phi trào lưu” này nhìn thấy Tô Nhiên mà mừng rỡ như gặp mẹ ruột, mắt lập tức rưng rưng:
– Streamer, cứu mạng! Bọn em gặp ma rồi! Trong nhà ma, bọn em thấy ma thật!
Trong ống kính, cậu co ro ngồi dưới một gốc cây, mặt mũi hoảng loạn, hướng về phía Tô Nhiên cầu cứu.
【Các ông đùa à? Chơi nhà ma mà sợ thế này?】
【Nhát thế thì đừng vào nhà ma!】
【Sợ là bình thường, nên hỏi trước mức độ kinh dị để cân nhắc.】
【Tôi từng chơi nhà ma 90 tệ, chưa vào cổng đã chạy.】
【Tôi cũng thế, hơn 100 tệ, vào 3 phút là té.】
Bị trêu chọc, cậu vội thanh minh:
– Em thề không phải NPC đâu! Là ma thật! Nữ quỷ đó nhả ra rết, Cao Viễn bị rết bò đầy người, giờ vẫn chưa ra, không biết sống c.h.ế.t thế nào. Em muốn vào tìm nhưng không dám…
Tô Nhiên hơi nhướng mày – quả thật nhìn thấy trên người cậu có khí âm tà.
– Nói rõ xem nào, chuyện gì đã xảy ra?
Cậu nuốt nước bọt, vẻ mặt vẫn sợ hãi:
– Em tên Lương Chí Siêu, bạn em là Cao Viễn, cả hai học Đại học Tài chính. Có người phát tờ rơi khuyến mãi khai trương nhà ma ở cổng trường, ba ngày đầu chỉ 68 tệ. Bọn em thấy rẻ, cuối tuần rảnh nên đi…
Sau đó, theo địa chỉ trên tờ rơi, bọn em tìm đến nhà ma. Nó nằm ở ngoại ô, em là người bản xứ nên biết nơi này vốn là nghĩa địa, không rõ từ bao giờ bị cải thành nhà ma.
Nhà ma mới khai trương, khách không đông lắm. Bọn em mua vé vào, bên trong chia 4 chủ đề kinh dị. Lúc đó, 3 chủ đề kia đều đã có người vào rồi.
Bọn em bàn nhau, đông người thì mất vui, nên chọn chủ đề còn lại – Cô dâu ma.
Mới đi được vài bước, chưa vào cửa chính, bọn em đã thấy sợ. Đường dẫn vào phòng chủ đề được lát toàn bằng bia mộ, bước lên có cảm giác hẫng như giẫm vào khoảng không.
Cao Viễn sợ muốn quay lại, nhưng em ngăn. Hai thằng đàn ông, bỏ tiền mua vé mà chưa vào đã chạy, để lộ ra thì mấy năm đại học sẽ bị đem ra trêu mãi.
Không được! Nghĩ thôi đã xấu hổ.
Em không chịu đi, nên Cao Viễn đành vào cùng.