Khi đi ngang qua bên cạnh Tô Nhiên, một cô gái quay đầu nhìn cô, lập tức sợ hãi hét toáng lên, thậm chí còn giật mình nhảy bật lùi về sau.
“Ma a!”
Một cô gái khác cũng quay đầu lại, “Con ma xấu quá, mau chạy!”
Hai cô gái hoảng hốt bỏ chạy như bay.
Tô Nhiên hơi ngơ ngác, đưa tay sờ mặt mình. Mặc dù cô đã dùng bùa ẩn hình biến thành dáng vẻ Lương Chí Siêu, nhưng Lương Chí Siêu cũng đâu có xấu tới mức dọa người ta thành ra thế này.
Tô Nhiên vận linh lực vào mắt, nhìn theo bóng lưng hai cô gái, ánh mắt khẽ nheo lại.
Hèn gì họ coi cô là ma — thì ra đã trúng “quỷ che mắt”.
Người bị quỷ che mắt sẽ nhìn thấy toàn ảo giác, có thể biến mỹ nữ thành dã thú, hoặc biến kẻ xấu xí thành soái ca.
Tô Nhiên thoáng hiếu kỳ: không biết trong mắt họ, mình đã “xấu” đến mức nào?
Lương Chí Siêu nói cuối cùng họ dừng lại ở một ngôi miếu hoang, nên Tô Nhiên đi theo lộ trình hắn kể, men theo con phố thẳng tiến về phía trước.
Bốn bề yên tĩnh rợn người, không một âm thanh, như thể trong cả tòa “nhà ma” chỉ còn lại mình cô.
Đang đi thì…
Đột nhiên, tiếng trống, tiếng kèn suona inh ỏi vang lên giữa không gian tĩnh lặng ấy.
Đến cả Tô Nhiên cũng giật b.ắ.n mình.
Tiếng nhạc mỗi lúc một rõ, từ đầu phố, một đoàn người bất ngờ hiện ra trong tầm mắt cô.
Đoàn rước nhộn nhịp, náo nhiệt:
Đi đầu là hai người đánh trống, ngay sau là hai người thổi suona, vừa thổi vừa nhảy.
Ở giữa, một gã đàn ông đeo mặt nạ cưỡi ngựa cao, mặc hỷ phục đỏ, trước n.g.ự.c đeo hoa hồng lớn bằng lụa đỏ, trên mũ cắm lông chim, thần thái vênh váo.
Theo sau là một chiếc kiệu cưới đỏ, bên cạnh có một bà mối mập mạp mặc đồ hỷ.
Hai bên là tùy tùng đốt pháo, trống kèn rộn rã, suona vang trời.
Rõ ràng đây là đoàn đón dâu.
Nhưng thay vì vui vẻ, cảnh tượng lại khiến sống lưng người xem lạnh buốt.
Bởi ngoài chú rể, tất cả những người còn lại… đều là người giấy.
Không phải loại người giấy trắng đơn giản, mà là loại được vẽ cực kỳ tinh xảo, nhìn từ phía trước giống hệt người thật, nhưng nghiêng sang bên lại chỉ mỏng như tờ giấy.
Người giấy vừa đi vừa đánh trống, thổi kèn.
Ở giữa đoàn, chiếc kiệu đỏ phủ màn voan càng quỷ dị hơn: không có phu khiêng, mà tự trôi lơ lửng giữa không trung, lắc lư theo nhịp bước.
Khung cảnh vừa kinh hoàng vừa rợn tóc gáy.
Tô Nhiên đang định lại gần xem kỹ thì sau lưng vang lên tiếng đàn ông:
“Ồ, mới vào đã gặp đoàn rước dâu, náo nhiệt thật.”
“Cảnh này làm như thật ấy. Không biết kịch bản là gì, có khi là bắt mình đi cướp dâu chăng?”
“Phải xem cô dâu có đẹp không đã, xấu quá thì phí công.”
“Ha ha ha, đúng thế.”
Sau câu nói ấy, toàn bộ người giấy đồng loạt quay đầu nhìn hai gã đàn ông.
Khuôn mặt tô má hồng, đôi mắt tròn như hạt đậu đen, ánh nhìn vừa âm u vừa lạnh lẽo, khiến người ta rợn da gà.
Chú rể cưỡi ngựa nghe vậy thì quay mặt lại, ánh mắt giận dữ sau lớp mặt nạ khóa chặt hai gã kia. Hắn giật dây cương, định cho ngựa tiến lại gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không khí quỷ dị làm hai gã dựng hết tóc gáy, vội xua tay cười gượng:
“Hiểu lầm, hiểu lầm, bọn tôi đến dự tiệc cưới mà.”
Nghe vậy, chú rể dừng lại, quay đầu đi, đoàn rước tiếp tục tiến lên.
Hai gã chưa kịp thở phào thì giọng the thé của bà mối vang vọng tứ phía:
“Đã dự tiệc cưới thì theo đi thôi.”
Hai gã sững lại, như bị mê hoặc, vui vẻ đi theo đoàn.
Tô Nhiên nghĩ ngợi, không đi theo — thấy tướng mạo hai gã không có họa sát thân, cô quyết định tiếp tục tìm Cao Viễn.
Theo lời Lương Chí Siêu, cô đi dọc phố một vòng rồi lại quay về chỗ cũ, vẫn không thấy miếu hoang.
Nghĩ một lát, Tô Nhiên quyết định lần theo tiếng nhạc.
Tiếng nhạc dẫn cô đến một phủ lớn, biển treo trên cổng đề hai chữ dát vàng: Phạm Phủ.
Bước vào trong, đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi treo lụa đỏ, náo nhiệt bất thường. Sân chất đầy bàn, khách khứa đã ngồi khá đông.
Tô Nhiên đảo mắt một vòng, ngoài hai gã đàn ông ban nãy, toàn bộ khách mời đều là người giấy.
Thấy cô vào, một người giấy dáng như quản gia mỉm cười đón:
“Công tử đến dự tiệc cưới, xin cho biết quý danh?”
Trà Đá Dịch Quán
Ánh mắt hắn lướt qua đôi tay trống không của cô, ý tứ rõ rành rành — không mang quà mừng sao?
Khóe môi Tô Nhiên cong lên: “Ồ, người giấy cũng tham tiền cơ à.”
Cô mỉm cười, giấu tay ra sau lưng, rồi khi đưa ra, trên tay đã có một thỏi vàng nặng trịch:
“Tại hạ Tô Nhiên, chúc công tử nhà ngươi trăm năm hảo hợp.”
Quản gia người giấy lộ rõ vẻ mừng rỡ, miệng gần như cười tới mang tai, nhận vàng bằng hai tay:
“Đa tạ, đa tạ. Mời vào… Tô Nhiên, một thỏi vàng!”
Tiệc có hơn chục bàn, Tô Nhiên liếc nhanh, thấy hai gã đàn ông ngồi riêng một bàn, bèn tiến tới ngồi đối diện họ.
Vừa ngồi xuống, một a hoàn người giấy bưng khay đồ ăn đến, lướt đi mà chân không chạm đất. Đôi môi tô son đỏ mở ra khép lại:
“Đây là món đặc sản Phạm phủ: nhện hấp nguyên con, rết sống trộn gỏi, rắn độc kho đỏ, nhộng ruồi xào ớt. Mời các vị dùng.”
Vừa đặt khay xuống, một con nhện to bằng chén trà bò ra. A hoàn nhanh tay túm lại, bỏ vào đĩa, đập mạnh một cái, dịch trắng b.ắ.n tung tóe.
Cô ta cười, khoe hàm răng sứt một lỗ:
“Thấy chưa, nguyên liệu của chúng tôi luôn tươi mới. Mời dùng.”
Dạ dày Tô Nhiên quặn lên, suýt nôn.
Đặc sản kiểu gì mà… kinh tởm thế này!
Lúc này, gã đàn ông áo đen đối diện gật đầu chào cô, rồi gắp một con nhện, hai tay mạnh mẽ tách làm đôi như tách cua.
“Đừng ăn!”
Tô Nhiên kêu lên, nhưng hắn đã nhét vào miệng, cắn bụng con nhện, dịch b.ắ.n tung tóe, chảy dọc mép, chân nhện vẫn quẫy loạn bên môi.
Vài miếng là nuốt trọn, hắn cười hì hì với cô:
“Sao vậy? Ngon mà. Cô cũng thử đi.”
“Ọe…”
Tô Nhiên không kìm được nôn khan.
“Đây là nhện đó, sao anh lại ăn?” — cô không tin nổi, nhìn đĩa nhện đang bò loạn mà hỏi.