Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 178



Cánh cửa phòng chủ đề làm bằng gỗ, vừa cũ vừa nát, trông như sắp đổ bất cứ lúc nào.

Đẩy cửa ra, vang lên tiếng “kẽo kẹt” nặng nề.

Nhờ ánh đèn lờ mờ, cả hai mới nhìn rõ khung cảnh bên trong.

Đó là một không gian tách biệt, diện tích rất lớn, có nhiều ngôi nhà gỗ kiểu cổ xưa, giống hệt như những con phố thời xưa trên phim. Đường đi chỉ là đất, không trải gì cả.

Toàn bộ bầu không khí lạnh lẽo, rùng rợn đến cực điểm.

Cao Viễn rụt cổ, xoa cánh tay, nói với Lương Chí Siêu:

“Chỗ này đáng sợ quá… tớ thấy hơi sợ rồi.”

Cao Viễn cao hơn 1m80, người to khỏe, nhưng lá gan lại nhỏ đến đáng thương.

Lương Chí Siêu trong lòng cũng hơi chột dạ, nhưng để tỏ ra mạnh mẽ, hắn ngẩng đầu ra vẻ bất cần:

“Cậu nhát quá. Đây chỉ là chiêu trò của nhà ma thôi, họ cố ý trang trí kiểu này, cộng thêm ánh sáng mờ ảo để tạo không khí u ám, khiến cậu sợ. Chỉ cần nghĩ là tất cả đều giả, cậu sẽ hết sợ.”

Cao Viễn hơi nghi hoặc, trong lòng vẫn cảm thấy gai gai, như có điềm xấu:

“Thật không?”

“Thật mà.” Lương Chí Siêu vỗ n.g.ự.c cam đoan:

“Yên tâm, có tớ ở đây. Nếu có ma, tớ chắn cho cậu, cậu chạy trước.”

Cao Viễn bật cười:

“Cậu cứ nổ đi, đừng lát nữa lại chạy trước tớ là được.”

Hai người vừa cười vừa đi tiếp. Mới vài bước, họ đã thấy phía trước có một cô gái mặc cổ trang, đứng đó ôm mặt khóc, trông vô cùng đau lòng.

Khi thấy rõ gương mặt cô, cả hai mắt sáng rực.

Cô gái cổ trang này xinh đến mức có thể làm minh tinh.

Lương Chí Siêu huých huých cằm về phía cô, nháy mắt với Cao Viễn:

“Thấy chưa, bắt đầu vào phần diễn cốt truyện rồi. Đi, qua xem.”

Cao Viễn lần đầu chơi loại phòng kinh dị này, nghe nói là “tuyến cốt truyện” thì bớt sợ hẳn, lại thấy tò mò hứng thú.

Huống chi, trước mặt là một mỹ nhân như vậy, nếu xin được số liên lạc thì càng tuyệt.

Nghĩ vậy, anh chàng độc thân này liền chạy tới trước, hỏi:

“Người đẹp, có chuyện gì vậy? Sao cô lại khóc một mình ở đây?”

Cô gái dùng khăn tay lau nước mắt, dáng vẻ yếu đuối khiến người ta xót xa:

“Cha mẹ tham tiền, muốn gả thiếp cho tên ngốc nhà địa chủ. Thiếp không cam lòng, quyết định cùng Lưu lang bỏ trốn. Nhưng chạy tới đây lại bị trật chân, không thể đi được. Không biết công tử có thể giúp thiếp đến ngôi miếu hoang phía trước, để thiếp gặp lại Lưu lang hay không?”

Mỹ nhân ngay trước mắt, Cao Viễn nào nỡ bỏ qua cơ hội, quên mất sợ hãi, liền xung phong cõng cô.

Cô gái đỏ mặt e thẹn tựa vào lưng anh. Lương Chí Siêu đi phía sau chỉ biết lắc đầu.

Đi được một lát, họ đã đến trước miếu hoang. Cao Viễn thả cô xuống:

“Người đẹp, tới rồi.”

Cô bỗng ngã vào lòng anh, khẽ hỏi:

“Công tử, chàng nói thiếp có đẹp không?”

Cao Viễn ngây ngô đáp:

“Đẹp, nàng là người đẹp nhất ta từng gặp.”

“Thật sao?”

Giọng nói dịu dàng vang bên tai, hơi thở phả vào khiến tai anh ngứa ngáy.

“Vậy… nếu thiếp biến thành thế này, chàng còn thích không?”

Lời vừa dứt, mỹ nhân cổ trang giật phắt tấm “mặt” xuống.

Một khuôn mặt không có ngũ quan, m.á.u me đầm đìa, miệng rách toạc đến tận mang tai, lộ ra hàm răng nhọn hoắt, nước dãi chảy xuống.

Trong chớp mắt, mỹ nhân hóa thành lệ quỷ.

Cao Viễn sợ đến trắng dã mắt, lăn ra ngất xỉu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nữ quỷ há to miệng đầy máu, vô số con rết từ trong miệng tràn ra, nhanh chóng bò kín người Cao Viễn.

“MA AAAAA!!!”

Lương Chí Siêu, vốn chậm hơn một bước, bị cảnh tượng trước mắt dọa đến hét toáng, rồi lao đi như chạy 100 mét nước rút.

Chạy một mạch ra ngoài, hắn mới dừng lại, chợt nhận ra Cao Viễn chắc lành ít dữ nhiều.

Trà Đá Dịch Quán

Hắn vội tìm chủ nhà ma, nhưng người kiểm vé lúc trước giờ biến mất không thấy đâu.

Hắn quýnh quáng như kiến bò chảo nóng, lẩm bẩm:

“Làm sao đây? Cao Viễn bị rết bò kín người, chậm chút nữa chắc bị ăn sạch mất!”

“Tỉnh táo, tỉnh táo…” Hắn tự ép mình bình tĩnh, nghĩ nhanh cách:

“Phải cứu cậu ấy… báo cảnh sát?”

Ngay sau đó, tay cầm điện thoại của hắn khựng lại:

“Báo cảnh sát thì có ích gì, đây là ma, cảnh sát cũng bắt không nổi. Đúng rồi… mình có cách rồi…”

Hắn run rẩy mở điện thoại, vào phòng livestream của Tô Nhiên.

“Chủ phòng, chuyện là thế này, mau đến cứu Cao Viễn, chậm chút nữa cậu ấy mất mạng!”

Nghe xong, Tô Nhiên nói:

“Được, gửi địa chỉ, tôi tới ngay.”

Thế là, Lương Chí Siêu nấp sau gốc cây lớn đối diện cổng nhà ma, vừa trông cửa vừa đợi Tô Nhiên.

Nhận địa chỉ, Tô Nhiên lập tức dịch chuyển đến.

Thấy cô đột nhiên xuất hiện trước mặt, Lương Chí Siêu sững người một chút rồi lập tức reo lên:

“Chủ phòng, chị đến nhanh quá, tốt rồi! Mau đi cứu Cao Viễn!”

Tô Nhiên liếc qua ấn đường hắn tối đen, đưa cho hắn một lá bùa bình an:

“Tôi vào một mình là được, cậu chờ ở đây.”

Lương Chí Siêu nghĩ mình vào cũng chẳng giúp được gì, còn có thể vướng chân, bèn gật đầu:

“Được, em chờ ở đây.”

Tô Nhiên đi thẳng vào nhà ma, không ai chặn, cũng chẳng cần mua vé.

Lương Chí Siêu nói bọn họ vào phòng chủ đề “Cô dâu ma”, Tô Nhiên nghĩ một lát, lấy một lá bùa biến hình dán lên người.

Ngay tức khắc, cô biến thành hình dáng Lương Chí Siêu.

Đi trên con đường lát toàn bia mộ, sắc mặt Tô Nhiên chợt lạnh xuống.

Mặt đường này toàn là bia mộ thật, càng đi vào, âm khí càng nặng.

Cô cau mày bước tiếp, tiến vào phòng chủ đề “Cô dâu ma”.

Đúng như lời Lương Chí Siêu, vừa vào cửa, nhiệt độ lập tức giảm mấy độ. Cộng thêm ánh sáng mờ mờ, không khí đúng là lạnh lẽo, rùng rợn.

Ngẩng đầu nhìn, trời còn có mây và mặt trời, y như đang đi trong phố cổ thật sự.

Cảm giác… quá chân thật.

Tô Nhiên đảo mắt nhìn quanh, nhận ra “thị trấn” này thực ra được tạo bằng ảo cảnh.

Cô không khỏi thầm khen:

“Xem ra con ma này cũng có chút bản lĩnh, tạo được ảo cảnh sống động thế này.”

Dọc phố đi tới, bỗng có hai cô gái vừa chạy vừa khóc lao tới.

Mặt mỗi người lem luốc, vệt đen vệt trắng, lớp trang điểm bị nước mắt làm nhòe nhoẹt, quầng mắt đen sì, nhìn còn đáng sợ hơn ma.

Hai người vừa chạy vừa gào:

Một người nức nở kêu không chơi nữa, sợ quá rồi.

Người kia thì khóc gọi “Mẹ ơi, cứu con!”.

Trông bộ dạng, chắc là bị dọa không nhẹ.

---