Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 41: Hình như tôi đào trúng xác sống rồi (2)



Tô Nhiên khẽ “ồ” một tiếng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, có ma à?”

“Đúng đúng…” Ngô Kim Tùng gật đầu lia lịa, rồi lại đột nhiên lắc đầu, “Không đúng, không phải ma, là xác sống!”

Tô Nhiên cảm thấy thú vị: “Ồ, xác sống?”

Xác sống ấy à, cô cũng lâu lắm rồi chưa gặp lại.

Hồi mới bắt đầu tu luyện, để nhanh chóng nâng cao tu vi, cô đã tìm không ít xác sống và lệ quỷ để luyện tay. Làm lũ quỷ quái trong vòng trăm dặm quanh đó hoảng sợ bỏ chạy, đồn nhau rằng núi Thần Ẩn xuất hiện một nữ ma đầu chuyên săn quỷ, khiến suốt cả trăm năm sau cô chẳng bắt nổi thêm con nào. Giờ nghĩ lại cũng thấy khá buồn cười.

Nghe Tô Nhiên nhắc đến xác sống, Ngô Kim Tùng gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng! Chính là xác sống, giống y như trong phim, giơ tay nhảy cà tưng cà tưng ấy!”

【Wow! Xác sống thật rồi!!】

【Quả nhiên những người được nữ streamer chọn trúng đều không tầm thường. Ông anh này lợi hại thật, đào móng nhà cũng đào ra xác sống, vận khí đỉnh của chóp luôn!】

Tô Nhiên trêu chọc: “Anh đúng là tay đỏ đấy, đi mua vé số đi.”

“Streamer, chị đừng trêu tôi nữa, tôi sắp sợ c.h.ế.t khiếp rồi, còn tâm trí đâu mà mua vé số.”

Ngô Kim Tùng vừa cười vừa khóc, kể tiếp: “Lúc đó, có vài công nhân ngủ muộn mới vừa nằm xuống, chưa kịp chợp mắt thì thấy một bóng trắng mặc quan phục thời Thanh, vừa nhảy tưng tưng vừa đi vào lều.”

“Con xác sống đó cứ như xem khỉ, cứ trừng mắt nhìn người ta. Có một thanh niên, đang mơ màng dậy đi vệ sinh, bất thình lình thấy một con quái vật lông trắng từ đầu đến chân giơ tay đứng nhìn mình, sợ quá hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Con quái vật lông trắng cũng bị tiếng hét dọa sợ, nhảy bật lên ba thước, rồi chẳng mấy chốc đã mất dạng.”

“Khi đó, mấy người chưa ngủ được sợ đến v.ãi cả nước, đợi đến khi bóng trắng rời đi mới dám la hét chạy đến nhà tôi, chen chúc trong sân, nói thế nào cũng không chịu quay lại.”

“Không chỉ họ sợ, tôi cũng m.ẹ nó sợ c.h.ế.t khiếp! Họ là thấy ma, còn tôi thì gặp ác mộng.”

Nghĩ đến bây giờ vẫn còn run, môi Ngô Kim Tùng run lẩy bẩy: “Tôi mơ thấy một con xác sống mặc quan phục, lộ hai cái nanh dài, toàn thân mọc đầy lông trắng, giơ tay nhảy cà tưng cà tưng vào nhà, g.i.ế.c c.h.ế.t hơn chục người trong nhà tôi, thậm chí còn ăn cả đứa bé mới vài tháng tuổi.”

“Sợ đến nỗi tôi hét lên tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra, da gà nổi khắp người.”

Anh ta ngừng lại một chút, lau mồ hôi tưởng tượng trên trán rồi nói tiếp: “Cả đêm đó, chẳng ai dám ngủ, cứ thế thức trắng đến sáng. Vừa hửng sáng, đám công nhân xây dựng không cần tiền công gì nữa, dứt khoát bỏ đi luôn.”

“Tôi cũng chẳng thiết ăn uống gì, vội đi tìm ông đạo sĩ kia. Kết quả là ông ấy vừa nghe xong đã lắc đầu bảo chuyện này quá lớn, ông ta không xử lý được, phải tìm sư phụ của ông ấy. Nhưng sư phụ thì lại đi vắng, nửa tháng sau mới về.”

“Sau đó bạn tôi giới thiệu chị cho tôi, tôi hết cách mới đến tìm chị.”

Tô Nhiên nhướng mày: “Nghe giọng điệu của anh, hình như tìm tôi là bất đắc dĩ lắm nhỉ?”

“Không không, không phải bất đắc dĩ!” Ngô Kim Tùng vội vàng xua tay phủ nhận. Không phải miễn cưỡng, chỉ là... anh ta có hơi không tin thôi. Tất nhiên mấy lời đó anh ta chẳng dám nói ra.

Ngô Kim Tùng cười nịnh: “Đại sư, chị nói xem, con quái vật lông trắng đó có phải là xác sống trong phim không?”

Tô Nhiên trầm ngâm giây lát: “Theo như mô tả của anh thì tám chín phần là xác sống.”

“Thông thường người c.h.ế.t hóa thành ma, còn xác sống thì chẳng phải người cũng chẳng phải ma. Là do lúc còn sống c.h.ế.t không nhắm mắt, oán niệm quá sâu, sau khi c.h.ế.t xác không phân hủy, nếu hấp thụ tinh hoa ánh trăng hoặc bị ảnh hưởng bởi phong thủy mộ phần thì sẽ phát sinh thi biến, hóa thành xác sống. Con quái vật lông trắng các anh gặp chính là loại xác sống cấp thấp nhất – Bạch thi.”

“Bạch thi toàn thân da dẻ trắng bệch, ngay cả lông cũng trắng, bởi vì vừa mới thành xác sống nên năng lực còn rất yếu. Nó sợ ánh nắng, sợ lửa, sợ nước, sợ gia cầm, thậm chí còn sợ cả con người.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Con bạch thi này vừa được thả ra, chưa thành hình thế, nhưng nếu để nó hút đủ âm khí hóa thành hắc thi thì sẽ bắt đầu ăn gia cầm, sau đó là ăn thịt người. Đến lúc đó, cả làng các anh e rằng không ai thoát nổi.”

Ngô Kim Tùng hoảng hốt: “Cái gì?! Nghiêm trọng vậy sao?”

Tô Nhiên gật đầu: “Nhưng cũng đừng lo, giờ nó mới chỉ là bạch thi, dễ xử lý thôi. Anh gửi thông tin liên lạc cho tôi, tôi lập tức qua đó.”

Ngô Kim Tùng nghe Tô Nhiên nói có thể giải quyết thì nhẹ nhõm hẳn, “Giải quyết được là tốt rồi, tôi không đi đâu hết, ở nhà đợi chị.”

“Được,” Tô Nhiên gật đầu, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì khó, “Nhưng đi thực địa thì phải tính thêm phí, tiền đi đường anh lo.”

“Được, không vấn đề gì!”

Ngô Kim Tùng đồng ý cái rụp, còn xác nhận đi xác nhận lại mấy lần rằng Tô Nhiên nhất định sẽ đến, rồi mới chịu tắt máy.

Sau đó, Tô Nhiên quay sang khán giả trong livestream: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, tôi phải đi bắt xác sống, hai quẻ còn lại để sau sẽ bổ sung.”

Đám khán giả trong livestream chưa xem đã mắt, điên cuồng tặng quà mong cô phát sóng thêm chút nữa.

Tô Nhiên phất tay, thẳng tay tắt livestream.

Khi Tô Nhiên đến nơi, Ngô Kim Tùng đang trông mong đến mức suýt nữa bật khóc vì xúc động.

Từ tối qua đến giờ, cả nhà anh ta sợ đến nỗi không dám ra khỏi cửa. Không chỉ nhà anh, mà hàng xóm xung quanh ai biết chuyện cũng đóng cửa im lìm, liên tục gọi điện cho anh, điện thoại suýt bị gọi cháy máy, thúc anh nhanh nghĩ cách giải quyết. Họ còn bảo, ai gây họa thì người đó phải giải quyết, nếu không giải quyết được thì… họ sẽ xử luôn người gây họa!

Trong lòng anh ta thì nơm nớp lo sợ, sợ trong làng xảy ra chuyện gì, lại sợ Tô Nhiên không đến. Ngóng trông suốt từ sáng, cuối cùng đến trưa cũng thấy Tô Nhiên xuất hiện.

Theo yêu cầu của cô, Ngô Kim Tùng dẫn Tô Nhiên đến nơi chôn quan tài.

Biết mình không cần thiết nữa, Ngô Kim Tùng lủi mất hút, trốn sau một gốc cây xa xa mở livestream lên nhìn trộm.

Trà Đá Dịch Quán

Ngôi mộ mới đã bị đào lên, bên trong là một cỗ quan tài gỗ đen khắc hoa, trên vẽ đầy bùa chú. Bên cạnh vương vãi dây mực và đinh sắt, nắp quan tài bị lật qua một bên, từng đợt mùi hôi thối bốc lên từ trong quan tài.

Tô Nhiên tặc lưỡi một tiếng: Phù khóa hồn, đinh trấn hồn, dây mực phong tỏa… Người chôn quan tài này hận người c.h.ế.t đến mức nào, mà phong ấn chặt như vậy, khiến họ không thể luân hồi, không thể đầu thai.

Trong không khí ngoài sát khí ra, còn có một luồng yêu khí nhàn nhạt, rất mờ, gần như sắp tan biến, nhưng Tô Nhiên vẫn cảm nhận được.

Cô nhíu mày: Tuy không biết là thứ gì, nhưng chỉ cần dựa vào luồng yêu khí sót lại này cũng đủ biết nó rất mạnh, e rằng đã tu luyện đến cả ngàn năm.

Nhưng đã đến muộn một bước, giờ muốn lần theo dấu vết yêu vật đó thì không thể nữa rồi.

Chỉ cần nó không gây họa làm hại người, Tô Nhiên cũng không định can thiệp.

Quan sát địa hình, sau làng có một ngọn núi, bây giờ đang là ban ngày, mà xác sống thì sợ ánh sáng, rất có thể nó trốn trong núi.

Cô lấy ra tờ phù, gấp thành hình hạc giấy, thấm một ít khí tức trong quan tài, lẩm bẩm vài câu, hạc giấy vỗ cánh bay về phía núi sau làng.

Ngô Kim Tùng thuộc dạng “vừa gà vừa tò mò”, cầm điện thoại đi theo sau Tô Nhiên không xa không gần – gần quá thì sợ, xa quá thì nhìn không rõ, giữ khoảng cách như vậy là vừa đẹp.

Đám fan đang than phiền vì Tô Nhiên tắt livestream sớm, bất ngờ phát hiện Ngô Kim Tùng đang phát trực tiếp cảnh Tô Nhiên bắt xác sống. Fan ùn ùn kéo vào livestream của anh ta, khiến lượng người xem tăng vọt lên hơn trăm nghìn trong chớp mắt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com