“Cảm tình là chuyện của hai người, nếu chưa từng gặp mặt mà chỉ trò chuyện qua mạng, gửi mấy tấm ảnh, thì sao anh dám chắc người đó chính là người trong ảnh? Còn những món quà anh gửi qua người khác, anh có chắc chúng đến được tay cô ấy không? Anh có đảm bảo được người trò chuyện với anh không phải là kẻ giả mạo không?”
Những câu hỏi của Tô Nhiên khiến Bành Hoa như bị dội một gáo nước lạnh, cả người lạnh toát.
Anh không muốn tin lời cô nói, nhưng trong đầu cứ vang vọng một giọng nói:
Cô ấy nói đúng.
Có lẽ, đối phương thật sự không phải là Hàn Y.
Trà Đá Dịch Quán
“Anh không tin thì tôi có thể cho anh số điện thoại của Hàn Y, anh tự gọi xác nhận đi.”
“Được.”
Anh gọi theo số mà Tô Nhiên cho, một lát sau bên kia bắt máy.
“Alo, ai vậy?”
Phùng Hoa lấy lại tinh thần: “Là tôi, bạn trai của cô, Bành Hoa.”
“Hả? Anh gọi nhầm rồi, tôi không quen anh.”
Hàn Y định cúp máy thì anh vội nói: “Tôi không nhầm, cô tên Hàn Y, làm ở Hàng không Nam Phương, có một em họ tên là Hoàng Lệ.”
Hàn Y hơi do dự: “Tôi là Hàn Y thật, nhưng tôi không có bạn trai. Nếu anh đang tán tỉnh theo kiểu này thì xin lỗi, tôi sẽ tắt máy.”
“Khoan đã! Chúng ta đã quen nhau hơn nửa năm rồi! Tôi gửi quà cho cô dịp Valentine, sinh nhật cô tôi cũng gửi vòng tay vàng, nhờ Hoàng Lệ đưa giúp. Còn lần đó trên máy bay, tôi tặng cô bộ mỹ phẩm, sau đó chúng ta còn gặp nhau vài lần trên máy bay nữa, cô không nhớ sao?”
“Bộ mỹ phẩm? À, tôi nhớ rồi, là anh! Nhưng bộ mỹ phẩm đó là Hoàng Lệ bảo anh mua hộ cô ấy mà, nhờ tôi lấy giúp. Mấy chuyện khác, tôi cần xác minh thêm đã.”
Hàn Y nhanh trí hơn Bành Hoa nhiều, cô lập tức thấy có gì đó sai sai nên vội cúp máy.
Giờ thì Bành Hoa còn gì không hiểu nữa? Tay anh run run cầm điện thoại, cả người như rút cạn sinh khí, mắt cũng đỏ hoe.
Tô Nhiên thấy anh như vậy cũng có chút thương cảm: “Chuyện này chỉ là một trải nghiệm trong đời thôi. Đừng buồn. Có câu: họa phúc khó lường. Nhân duyên thật sự của anh sẽ đến trong vòng một năm nữa.”
Bành Hoa ngẩng đầu, mắt còn đỏ: “Ý chị là gì?”
Tô Nhiên mỉm cười thần bí: “Thiên cơ bất khả lộ, sau này anh sẽ hiểu.”
Anh chỉ nghĩ cô đang an ủi mình, bèn buồn bã ngắt kết nối.
Hóa ra trước đây, Hoàng Lệ mạnh miệng hứa giúp anh theo đuổi chị họ, sau thấy bất khả thi nên giả danh Hàn Y nhắn tin trò chuyện với anh. Ban đầu định chơi cho vui rồi chia tay, nhưng lúc đó Hoàng Lệ mới ra trường, lương ít, trong khi Phùng Hoa lại rất hào phóng, chuyển khoản nhiều lần, nên cô ta tham lam nhận tiền quà của anh.
Khi Hàn Y biết sự thật, cô dẫn theo Hoàng Lệ đến xin lỗi Bành Hoa, hoàn trả toàn bộ quà và tiền chuyển khoản, còn ngỏ ý bồi thường thêm một khoản tổn thất tinh thần.
Chuyện này lớn bé đều có thể, nếu truy cứu thì đủ cấu thành tội lừa đảo.
Hàn Y cầu xin Bành Hoa đừng kiện em họ mình, nếu không cả đời Hoàng Lệ sẽ bị hủy hoại. Cuối cùng Phùng Hoa đồng ý.
Sau đó, Hoàng Lệ nghỉ việc. Bành Hoa cũng xin nghỉ, đổi công ty mới. Lấy bi thương làm động lực, chỉ sau một năm, anh từ nhân viên bình thường thăng chức làm quản lý. Nhờ đi công tác nhiều, có đến nửa số lần trùng với chuyến bay của Hàn Y. Từ bạn bè, họ dần tiến đến với nhau thật sự.
Tô Nhiên nhớ đến kết quả bói toán hôm trước, không khỏi mỉm cười.
【Gì vậy? Chủ kênh cười thầm à, chắc chắn đang có chuyện gì!】
【Tội nghiệp anh chàng bị lừa cả tình lẫn tiền.】
【Bảo rồi mà, yêu qua mạng là sai lầm lớn.】
【Chủ kênh chắc chắn giấu bí mật gì đó, thật không có tình nghĩa mà!】
“Rồi rồi, chúng ta tiếp tục rút bùa phúc tiếp theo đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần này người trúng là một người có ID là 【Phán quan nhân gian】.
【Phán quan nhân gian】 gửi tặng bạn “Thẻ giục đăng chương” ×15
【Một bát canh tiên nữ】 gửi bạn hoa hồng ×10
【Chính là tôi, nhìn thấy bản thân cũng thấy phát cáu】 gửi bạn “Dùng tình yêu để phát điện” ×3
…
Tô Nhiên gửi yêu cầu kết nối, một người đàn ông sắc mặt hơi trắng hiện lên trên màn hình.
【Phán quan nhân gian】 gửi rất nhiều “thiên sứ tình yêu”, mỉm cười nói với Tô Nhiên: “Chủ kênh, cô xem giúp tôi còn sống được bao lâu.”
Tô Nhiên mím môi nhìn anh, “Anh chắc chắn muốn tôi xem?”
Phán quan nhân gian gật đầu nghiêm túc: “Chắc chắn.”
“Được thôi, lá này miễn phí, tôi không lấy tiền xem.”
Cô định trả lại số tiền anh đã gửi mua quà.
“Không cần trả, coi như làm bạn vậy.” Anh cười, tay lần chuỗi hạt Phật trên bàn.
Tô Nhiên lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt hơi phức tạp: “Anh không nên tìm tôi.”
Anh cười hứng thú: “Ồ? Vì sao?”
Tô Nhiên không giấu giếm: “Nếu hôm nay anh không tìm tôi, anh còn sống được một tháng. Nhưng tiếc là bây giờ chỉ còn một tuần.”
Anh ngẩn ra, rồi lại bật cười: “Nói lý do tôi nghe xem nào.”
Tô Nhiên ánh mắt nặng nề: “Anh mắc bệnh nan y, chỉ còn sống được một tháng.”
“Vậy tại sao chỉ còn một tuần?”
“Bởi vì anh g.i.ế.c người. Nếu anh không tìm tôi, có thể giấu được một tháng rồi tự thú. Nhưng anh tìm tôi rồi, chuyện g.i.ế.c người không giấu được nữa. Tối nay anh sẽ bị bắt, trong vòng một tuần sẽ bị xử bắn*.”
*Trà Đá: khúc này hơi phi logic cả nhà hoan hỉ 🤣 tới giờ tụi tui chưa thấy case nào xử lẹ dị
Dòng bình luận nổ ra:
【Cười c.h.ế.t mất, câu hỏi đã bất thường, mà câu trả lời còn sốc hơn.】
【Chủ kênh đừng nói bừa chứ, g.i.ế.c người đâu phải trò đùa.】
【Chủ kênh vì câu view mà bất chấp à?】
【Im đi mấy người ở trên, cô ấy nói gì là đúng đó!】
【Chủ kênh xinh mà độc miệng quá, mở mồm ra là bảo người ta g.i.ế.c người.】
【Tôi tin chủ kênh, cô ấy nói anh ta g.i.ế.c người thì chắc chắn là g.i.ế.c người rồi.】
【Còn chờ gì nữa? Gọi cảnh sát ngay đi!】
Nụ cười trên mặt người đàn ông đông cứng lại, chuỗi hạt trên tay ngừng xoay. Nhưng chỉ chốc lát sau, anh lại nở nụ cười: “Cô nói tôi g.i.ế.c người, vậy nói xem tôi g.i.ế.c ai?”
Ánh mắt Tô Nhiên hiện lên vẻ thương cảm:
“Anh là người miền Nam, sinh ra ở nông thôn. Năm anh 5 tuổi, cha anh mất vì tai nạn xe. Mẹ anh tái giá, cha dượng tính tình nóng nảy, nghiện rượu cờ bạc, mỗi lần thua tiền lại đánh mẹ con anh. Mẹ anh vì bảo vệ anh mà toàn thân đầy thương tích.
Năm anh 8 tuổi, mẹ anh muốn đưa anh trốn đi. Khi hai mẹ con chạy tới cây cầu, cha dượng đuổi theo, giận quá mà đẩy cả hai xuống cầu. Anh may mắn sống sót, mẹ anh thì chết. Sau đó, anh sống ở trại trẻ mồ côi đến năm 18 tuổi. Tôi nói đúng chứ?”