Người dùng tên “Phán Quan Nhân Gian” thoáng lộ vẻ xúc động, trong mắt ánh lên tia nước:
“Đúng, cô nói hoàn toàn không sai. Chính tên khốn đó đã hại c.hết mẹ tôi. Nhưng năm đó không có camera giám sát, không có chứng cứ xác minh, tôi không tìm được bằng chứng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Tô Nhiên chậm rãi nói:
“Cho nên sau khi mười tám tuổi rời khỏi cô nhi viện, người đầu tiên anh gi.ết chính là cha dượng mình.”
Đối phương nhướng mày, giọng điệu đầy tán thưởng:
“Xem ra cô thật sự có bản lĩnh, không tồi. Tôi đã theo dõi hắn một tháng, nắm rõ đường đi nước bước, nhân lúc hắn say rượu, tôi đẩy hắn xuống chính dòng sông năm xưa đã cướp đi mạng sống của mẹ tôi. Chỗ đó không có camera, cái chế.t của hắn cuối cùng được xác định là rơi xuống nước do bất cẩn. Cuối cùng, tôi cũng trả được thù cho mẹ.”
[Bình luận trực tiếp:]
【A a a a, tôi vừa nghe thấy gì vậy? Hắn ta thực sự thừa nhận rồi!】
【Hắn nói hắn đã gi.ết người! Gi.ết người rồi!!!】
【Trời ơi, thật hay giả vậy? Có phải là diễn để câu view không đấy?】
【Khó nói lắm, giờ vì nổi tiếng mà người ta có thể nói bất cứ chuyện gì.】
【Tôi mới vào đã nghe thấy g.iết người, đây là cái livestream gì vậy trời!?】
【Cảnh sát đâu rồi, không cần biết thật hay giả, bắt lại trước cái đã!】
Người đàn ông vẫn bình thản lần tràng hạt trong tay, điềm tĩnh nói:
“Cô còn tính được gì nữa?”
Tô Nhiên trầm tư giây lát rồi lên tiếng:
“Sau đó anh từng cướp của vài lần, tổng cộng lấy được ba vạn sáu ngàn tám trăm đồng.”
Người đàn ông nhếch môi cười, trong mắt lộ rõ sự khâm phục:
“Ồ, không tồi, ngay cả chuyện cướp tiền và con số cụ thể cũng tính ra được.”
Tô Nhiên cười khẽ:
“Không chỉ vậy, tôi còn biết số tiền cướp được đó, anh dùng để làm gì.”
“Vậy cô nói thử xem, tôi dùng để làm gì?”
Tô Nhiên liếc anh, giọng điệu bình thản:
“Số tiền đó, anh dùng để mua dâm.”
[Bình luận trực tiếp:]
【Ôi mẹ ơi, cướp tiền chỉ để đi gái, tôi nghe mà choáng váng cả năm luôn.】
【Nữ chính ơi, chị viết tiếp đi, truyện này tôi thích!】
【Dù là bịa tôi cũng muốn nghe tiếp, hấp dẫn quá trời.】
Người đàn ông không chút xấu hổ, thản nhiên thừa nhận:
“Đúng, tôi quả thật dùng số tiền đó để đi mua dâm.”
Tô Nhiên nhìn anh với ánh mắt phức tạp:
“Nhưng mục đích của anh không giống người khác, anh làm vậy là để tìm người.”
Chưa kịp để đối phương mở miệng, Tô Nhiên đã tiếp tục:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trong thời gian làm công nhân trong xưởng, anh từng có một bạn gái, hai người bên nhau ba năm rất hạnh phúc. Nhưng rồi một ngày, cô ấy đột nhiên biến mất. Anh tìm kiếm khắp nơi, nghe nói cô có thể đã bị một tổ chức buôn người bắt cóc. Anh đến những nơi đó chính là để tìm cô ấy.”
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, tay ngừng xoay tràng hạt, mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào:
“Tôi tìm suốt hai năm, cuối cùng cũng tìm thấy cô ấy. Cô ấy bị một băng nhóm khống chế, ép buộc làm gái. Cùng với cô ấy còn có hơn mười cô gái khác. Chúng hành hạ các cô ấy dã man, đánh đập, bỏ đói, sống không bằng chết… Tôi đến chậm một bước, lúc tôi dẫn cảnh sát tới thì cô ấy đã không còn… Cô ấy khổ như vậy rồi, sao còn bị hành hạ đến chết. Tôi hận ông trời, tại sao chỉ trút tai ương lên kẻ yếu.”
Tô Nhiên thở dài, khẽ nhìn anh:
“Lần đó, anh đã cứu được hơn mười cô gái.”
Người đàn ông nhắm mắt lại, đau đớn nói:
“Người tôi muốn cứu nhất lại không thể cứu được…”
Cô không đáp lại gì thêm, trong lòng nghèn nghẹn. Trong phòng livestream cũng lặng đi một hồi lâu, rồi như vỡ òa:
【Vì mẹ báo thù g.i.ế.c cha dượng, mua dâm để cứu bạn gái? Câu chuyện này thật phi thường.】
【Tôi khóc mất… sao tôi lại cảm thấy anh ấy rất đáng thương…】
【Anh ấy thật chung tình, giờ còn ai làm được vậy nữa?】
【Dù có g.i.ế.c người, tôi cũng không thể ghét nổi anh ấy.】
Tô Nhiên tiếp tục:
“Không lâu sau, anh phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối, tuyệt vọng nên từ bỏ điều trị. Trong lúc định kết liễu bản thân, anh gặp một cô gái đang khóc vì bị cấp trên quấy rối. Sự việc đó như kích hoạt điều gì đó trong anh, anh quyết định thay trời hành đạo, trừng phạt những kẻ ác mà pháp luật không thể chạm tới.”
Người đàn ông kích động:
Trà Đá Dịch Quán
“Đúng, tôi ghét thế giới bất công này! Có những kẻ có tiền có quyền thì coi mạng người như cỏ rác, còn người lương thiện lại chịu đủ mọi bất hạnh. Đã không ai trừng trị được bọn họ thì để tôi!”
Tô Nhiên tiếp tục liệt kê:
“Anh từng vạch trần lãnh đạo quấy rối cấp dưới, từng đánh kẻ biến thái, cắt hai ngón tay của kẻ lừa tiền người già, đ.â.m mười tám nhát vào kẻ buôn bán trẻ em, và g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ gây tai nạn rồi bỏ trốn…”
“Anh đã cứu nhiều người, giúp nhiều người, nhưng cũng phạm pháp và phải chịu hình phạt.”
Người đàn ông gật đầu, mắt sâu thẳm:
“Tôi biết mình sai, nhưng tôi chỉ muốn mang lại một chút ánh sáng cho những góc tối cuộc đời.”
“Tôi bệnh nặng rồi, chẳng sống được bao lâu nữa, định đi đầu thú từ trước.”
Tô Nhiên hỏi:
“Anh có hối hận không?”
Anh mỉm cười:
“Không hối hận.”
“Trong phòng livestream hôm nay có cảnh sát. Chưa đầy nửa tiếng nữa, họ sẽ đến tìm anh.”
“Không sợ tôi bỏ trốn à?”
“Tôi nói là vì biết anh sẽ không chạy, vì anh đã định tự thú rồi.”
Anh bật cười:
“Cô đúng là thú vị. Cuối cùng, tôi chỉ muốn biết… sau khi chết, tôi có thể gặp mẹ và bạn gái không?”
Tô Nhiên lắc đầu:
“Không. Họ đã đầu thai rồi.”