Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 87: Hắn cứ thích nằm đất



Hồi đó, sau khi sư phụ bị Nguyên Không đánh trọng thương, việc đầu tiên ông làm là gắng gượng chút hơi tàn cuối cùng để vẽ phù cho hắn.

Ý sư phụ rất đơn giản, vẽ cho hắn nhiều phù hộ thân, kẻo vài hôm sau hắn cũng xuống âm phủ báo danh luôn.

Nguyên Thanh lấy ra hai tấm phù, dán một cái lên chân mình, một cái lên chân đồ đệ.

Thấy Tô Nhiên nhìn chằm chằm vào xấp phù trong tay mình, Nguyên Thanh cười ngượng ngùng, “He he, mấy thứ này đều là sư phụ để lại cho ta. Phù dán trên chân gọi là Phi Mao Thối, có thể chạy ngàn dặm trong ngày, Tô tiểu hữu có muốn không?”

Tô Nhiên lễ phép từ chối, “Không cần, tôi tự lo được.”

Dứt lời liền bay thẳng lên trời, “vù” một cái đã vọt đi xa, thấy hai thầy trò kia còn chưa động đậy, cô dừng lại giữa không trung chờ họ.

Nguyên Thanh lau giọt nước mắt không tồn tại, niệm chú kết ấn.

Hai thầy trò đột nhiên lao vút về phía trước, bốn chân quạt loạn như bánh xe, nhanh đến mức tạo cả tàn ảnh.

Trông như khỉ, chạy, nhảy, nhún… tốc độ thật sự không tệ.

Tô Nhiên ngẩn người, trong lòng thầm may mắn vì lúc nãy đã không nhận.

Thấy hai người kia đã đuổi kịp, cô không chần chừ nữa mà bay thẳng đến khu biệt thự.



Khu biệt thự Hoàng Gia Nhất Hiệu

Do khí tức của Nguyên Không còn sót lại trên vòng Càn Khôn quá yếu, nên chỉ xác định được là trong khu biệt thự này.

Tới nơi, Tô Nhiên ẩn thân trên một cây đại thụ, tỏa ra một tia linh lực thăm dò khắp khu vực, tìm kiếm điều gì đó bất thường.

Cuối cùng, Tô Nhiên phát hiện một căn biệt thự có kết giới bao quanh.

Tốt lắm, chính là nó.

Cô lập tức thi triển thuật di hình, xuất hiện ngay trước cổng biệt thự.

Lúc này, Hứa Nhất Minh vừa bước ra khỏi nhà. Dạo gần đây công việc gia đình hắn gặp khủng hoảng, dự án đổ bể, mấy công trình đang xây cũng trục trặc.

Trà Đá Dịch Quán

Cha hắn tâm trạng tồi tệ, trong nhà u ám, nên hắn định ra ngoài hít thở không khí.

Đi chưa được bao xa thì thấy Tô Nhiên đang đứng trước một căn biệt thự gần đó, quan sát gì đó.

Lại là Tô Mạt Mạt!

Hứa Nhất Minh nhìn cô với ánh mắt chán ghét.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn là đến tìm hắn.

Thật dai như đỉa! Không hiểu rốt cuộc mình có gì khiến cô ta mãi không quên được.

Hứa Nhất Minh cau mặt, bước nhanh về phía cô.

“Tô Mạt Mạt, sao cô lại bám theo tôi đến tận đây?”

Trong căn biệt thự bên cạnh, Nguyên Không đứng trên tầng hai, cảnh giác nhìn từng động tác của Tô Nhiên.

Thấy cô trò chuyện với con trai nhà bên, hắn mới hơi yên tâm.

Thì ra là tìm người bên cạnh.

Nguyên Không buông rèm cửa, quay lại trong phòng.

Hứa Nhất Minh nhìn Tô Nhiên đầy bất mãn, “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu quên tôi đi? Nếu cô thật sự yêu tôi đến thế, tôi có cách này, dạo này cô cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng gây chuyện, chờ tôi cưới Lương Bối Bối xong, tôi sẽ tranh thủ thời gian đến thăm cô…”

Định bao nuôi cô?

Cờ đỏ trong nhà không ngã, cờ hoa ngoài ngõ bay phấp phới?

Tô Nhiên cau mày, lạnh lùng nhìn gã đàn ông lắm mồm trước mặt.

Thật xui xẻo, đi đâu cũng đụng phải con ruồi phiền toái này.

Người này đúng là vừa âm vừa độc lại còn tự luyến.

Muốn cô làm tiểu tam cho hắn?

Tô Nhiên vừa định ra tay đập hắn, thì “rầm rầm” một tiếng, hai người từ trên cây ngã xuống, đập ngay vào Hứa Nhất Minh khiến hắn ngất xỉu.

Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm rơi từ trên cây xuống, vô tình đè ngay hắn, dùng hắn làm đệm thịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên Thanh rên rỉ vì đau, chống lưng từ từ bò dậy, hai chân run lẩy bẩy.

“Ôi ôi, cái thân già này suýt nữa rã ra luôn rồi.”

Mao Tiểu Phàm cảm thấy đầu mình sắp chấn động não luôn, lê lết bò dậy, hai chân mệt đến mức không còn là của mình, run lập cập, đầu choáng váng.

“Sư phụ, phù Phi Mao Thối này không phải của sư tổ cho sao, sao lại đột nhiên mất hiệu lực? Rơi đột ngột thế này, ngã c.h.ế.t thì sao?”

“Cái đó… phù sư tổ cho chỉ có bấy nhiêu, dùng mãi cũng hết, phải để dành lúc quan trọng mới xài.”

Nguyên Thanh sờ soạng toàn thân, ừm, bộ xương già không sao, quay sang trừng mắt với Mao Tiểu Phàm.

“Hai tấm này là ta tự vẽ đấy, ta chịu cho ngươi dùng là phúc phận của ngươi rồi. Lần trước dùng mới chạy được mười phút, lần này chạy được hơn hai mươi phút mới rớt, vậy là tốt lắm rồi, biết điều chút đi.”

“Sư phụ, con là đệ tử duy nhất của người đó, lỡ con c.h.ế.t rồi, ai lo chuyện hậu sự cho người…”

Mao Tiểu Phàm còn chưa dứt câu đã bị sư phụ gõ một cái lên đầu, “Bớt lắm lời đi, cùng lắm ta nhận đệ tử khác.”

“Vốn đã choáng rồi, giờ lại càng choáng hơn…”

Lắc lắc cái đầu chóng mặt, Mao Tiểu Phàm mới phát hiện dưới đất còn có người nằm im re, “Ủa, có người nằm đây này?”

“Bị hai thầy trò các người đè ngất đấy.”

Tô Nhiên nhiệt tình giải thích.

Nguyên Thanh vừa thấy Tô Nhiên, lập tức cười nịnh nọt, “Tô tiểu hữu, ngại quá, hai thầy trò ta tới trễ rồi.”

Tô Nhiên cười cong mắt, “Không trễ đâu, đến vừa đúng lúc.”

“Còn người này làm sao giờ, có cần hô hấp nhân tạo không, hay gọi xe cứu thương?”

Mao Tiểu Phàm nhìn người bị mình đè ngất, cảm thấy áy náy.

“Không cần để ý đâu, hắn thích nằm đất hóng mát lắm, các người không tới hắn cũng sẽ tự nằm ra đấy thôi.”

Tô Nhiên hất cằm về phía biệt thự trước mặt, “Lo việc chính đã.”

“À à.”

Hai thầy trò nghe xong lập tức nghiêm túc, theo Tô Nhiên tiến đến cổng biệt thự.

Ba người nhẹ nhàng trèo vào sân. Một tầng kết giới chỉ người tu hành mới thấy đang bao phủ quanh căn nhà.

Tô Nhiên khinh thường cười nhẹ, đặt tay lên kết giới, khẽ dùng lực — kết giới lập tức tan biến.

Cửa mở ra, Nguyên Không bước ra ngoài.

“Sư đệ, ta quả là xem thường ngươi rồi, không ngờ ngươi có thể tìm đến tận đây.”

Nguyên Thanh rút kiếm tiền đồng sau lưng ra, sắc mặt nghiêm trọng, mũi kiếm chỉ thẳng vào Nguyên Không, giận dữ quát: “Gần đây mấy người mất tích là do ngươi bắt phải không?”

Nguyên Không khinh khỉnh đáp: “Thì sao? Sư đệ, ngươi đánh không lại ta đâu, đừng phí công vô ích. Ngoan ngoãn quay về đạo quán già đó mà dưỡng lão thì hơn.”

“Bớt nói nhảm, hôm nay ta nhất định phải trừ hại cho sư môn!” Nguyên Thanh dán mắt vào động tác của hắn, “Tô tiểu hữu, ta có thể…”

“Không được.”

Tô Nhiên kéo mạnh hai người ra sau, “Sư huynh của ông bị đoạt xá rồi, hắn không còn là người ông quen nữa.”

Nguyên Thanh kinh hãi: Đoạt xá?!

Vậy sư huynh ông…

Tô Nhiên: “Hai người tránh ra, để tôi.”

Nguyên Không bỗng phá lên cười, ánh mắt lóe lên tàn độc, “Muốn đi? Ta tiễn các ngươi một đoạn!”

Tô Nhiên cười khẩy, “Thử xem ngươi có bản lĩnh đó không.”

Hai người đồng thời kết ấn, một thanh hắc kiếm khổng lồ và một pháp trận màu vàng kim gần như cùng lúc xuất hiện, gào thét lao vào nhau.

Tức thì, trong sân biệt thự, gió đen nổi lên, lá khô cuốn bay, bụi đất tung mù mịt.

Thầy trò Nguyên Thanh cũng bị linh lực va chạm mạnh mẽ ép lui tận xa.

Thanh hắc kiếm đầy khí thế khi chạm vào pháp trận vàng kim liền tan biến trong chớp mắt.

“Ầm” — một tiếng nổ lớn vang lên.