Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 88: Tà Thuật



Giây tiếp theo, pháp trận màu trắng đập mạnh xuống, khiến Nguyên Không bị nện thẳng vào phòng khách của biệt thự. Mặt đất bị phá vỡ thành nhiều tầng, Nguyên Không rơi thẳng xuống tầng hầm thứ tư.

Mặt đất tung lên một làn khói trắng lẫn với bụi mù, che khuất tầm nhìn của Tô Nhiên.

Toàn khu biệt thự đều nghe thấy tiếng động lớn kèm theo chấn động từ mặt đất, không ít người tưởng là động đất, có người hoảng loạn chui xuống gầm bàn, cũng có người còn chưa kịp mặc quần áo đã chạy ra ngoài.

Khói trắng tan đi, từ miệng hố bốc lên một luồng hắc khí dày đặc.

Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm sững sờ, hoàn toàn đờ đẫn.

Mạnh... quá mức tưởng tượng rồi!

Tô Nhiên quay đầu gọi hai người, “Đi, vào trong xem thử.”

Thầy trò hai người liếc nhau, ý nghĩ trong lòng không cần nói thành lời: cái đùi này, nhất định phải ôm chặt!

Tầng hầm thứ tư này hẳn là nơi Nguyên Không luyện tà thuật.

Tô Nhiên dẫn đầu bước vào tầng hầm, cảnh tượng trước mắt khiến cô không kìm được mà hít vào một ngụm khí lạnh, đồng tử co rút.

Tầng hầm này không có vách ngăn, là một không gian lớn, diện tích rất rộng. Trên trần nhà âm u tối tăm, treo lủng lẳng hàng trăm cái xác, chen chúc nhau, c.h.ế.t trong đủ loại tư thế bi thảm, nhìn mà rợn cả người.

Trên trần nhà bị thủng một lỗ lớn, nhiều t.h.i t.h.ể theo gió lùa vào mà đung đưa nhè nhẹ.

Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm theo sau cũng bị cảnh tượng dọa đến sững người.

Người treo trên trần nhà đông vô kể, san sát nhau, mỗi xác c.h.ế.t đều bị dán mấy tấm bùa màu vàng.

Những người này, đều là bị Nguyên Không bắt về để luyện tà thuật.

Nguyên Thanh lặng lẽ nhắm mắt, bộ râu run rẩy phản ánh rõ cơn phẫn nộ và đau xót trong lòng ông.

Trên mặt đất vẽ đầy pháp trận, giữa trận là một khối hắc khí đặc quánh, bên trong là vô số oan hồn c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng.

Các pháp trận ở đây rất phức tạp, có cái dùng để áp chế hồn ma, không cho chúng thoát đi, cũng có cái gây tổn thương nghiêm trọng nhưng lại không để hồn phách tan biến.

Những oan hồn ấy lúc sống chịu khổ cực, sau c.h.ế.t vẫn không yên, ngày đêm bị pháp trận giày vò, không thể thoát thân. Oán khí ngày càng nặng, gần như đã thành thực chất.

Trong đám hắc khí, chúng nó giãy giụa, lăn lộn, gào thét, tiếng kêu thê lương chấn động lòng người. Nghe vào tai chẳng khác nào bị vạn kiến gặm tim, khắp người như bị kim châm, khó chịu không tả nổi.

Oán hận và căm giận của chúng hóa thành hắc khí đậm đặc, được pháp trận gia cố, giống như vực sâu không đáy – ai bước vào cũng chẳng còn xác.

Nguyên Không bị đánh cho nằm bẹp dưới đất không nhúc nhích nổi, ôm n.g.ự.c liên tục phun máu, mặt mày kinh hoảng, trừng mắt nhìn Tô Nhiên.

Không thể nào!

Sao có thể thế được! Rõ ràng chỉ là một con nhóc, sao có thể chỉ một chiêu đã đánh mình trọng thương thế này!

“Còn dám trợn mắt?”

Tô Nhiên lửa giận bốc cao, không chỗ phát tiết, chỉ muốn đánh người. Cô bấm tay kết ấn, nhắm thẳng n.g.ự.c Nguyên Không mà đánh.

“Bốp bốp bốp”—liên tiếp mấy cú nặng nề, đánh cho Nguyên Không phun thêm một ngụm m.á.u lớn, yếu ớt nằm im không động đậy, thở ra nhiều, hít vào ít, ánh mắt nhìn Tô Nhiên đầy căm độc.

“Ồ, còn dám trợn nữa?”

Tô Nhiên lại giơ tay tát thêm một chưởng, Nguyên Không bị đánh lăn vài vòng, đụng đổ cả trụ cột mới dừng lại, m.á.u tiếp tục phun mấy bận.

Nguyên Không cảm thấy m.á.u sắp phun sạch rồi, yếu ớt nhướng mắt nhìn, còn chưa kịp thấy rõ Tô Nhiên, đã nghe tiếng mắng vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Còn dám trợn?”

“Không, không dám nữa!” Huyền Không sợ tới mức vội nhắm tịt mắt, chẳng dám nhìn gì thêm.

Lúc này, Nguyên Thanh bước tới hỏi: “Tô tiểu hữu, cô nói hắn không phải là sư huynh của ta?”

Tô Nhiên gật đầu, đưa tay ra chộp vào người Nguyên Không, theo sau là một tiếng hét thảm, một bóng ma đen ngòm bị cô kéo ra.

“Đây này, là con lệ quỷ này. Không biết dùng cách gì chiếm xác sư huynh ông, còn ẩn giấu cực kỳ hoàn hảo, suýt chút nữa tôi cũng bị lừa.”

“Vậy sư huynh tôi…” Nguyên Thanh cẩn trọng hỏi, giọng run rẩy, mang theo sợ hãi và không cam lòng.

Ông tuy học nghệ chưa tinh, nhưng không ngu. Trong tình huống này, tám chín phần là…

Tô Nhiên nhìn Nguyên Thanh, ánh mắt tràn đầy áy náy, “Xin lỗi, các người tạm biệt nhau đi.” Nói rồi đánh một luồng linh khí vào cơ thể Nguyên Không.

Nguyên Không từ từ tỉnh lại, ánh mắt nhu hòa trở lại, không còn sát khí.

Hắn không dám tin nhìn Nguyên Thanh: “Sư, sư đệ? Sao… sao đệ già thế rồi?”

“Nhị sư huynh!”

Nhìn thấy nụ cười quen thuộc từ lâu lắm rồi mới gặp lại, nước mắt Nguyên Thanh không kìm được mà rơi lã chã, ông bước nhanh tới ôm lấy Nguyên Không.

Tô Nhiên không quấy rầy, cô siết chặt tay, định bóp nát con lệ quỷ kia cho nó hồn phi phách tán, nhưng đột nhiên cảm nhận được một luồng yêu khí mạnh mẽ ập đến từ sau lưng.

Đối phương đến không một tiếng động, đến gần sát bên Tô Nhiên cô mới phát hiện ra – đủ thấy pháp lực người đó vượt xa cô.

Tô Nhiên lập tức xoay người, đánh một chưởng ra sau. Hai luồng lực lượng va chạm, phát ra tiếng ong ong chói tai, luồng khí trào dâng. Tô Nhiên bị chấn cho loạng choạng, chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng màu vàng lao vút qua, con lệ quỷ trong tay cũng biến mất.

Luồng yêu khí này rất giống với con yêu quái mặc áo vàng từng theo bên cạnh Nguyên Không trước đó.

Tô Nhiên nhíu mày, vung tay lập tức bố trí kết giới quanh biệt thự, rồi vội vã đuổi theo, lời còn chưa dứt, người đã biến mất.

“Ở yên đây đợi tôi.”

Tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt, Mao Tiểu Phàm và Nguyên Thanh phát hiện có gì đó không ổn, vừa quay đầu lại thì Tô Nhiên đã chẳng thấy đâu nữa rồi.

Tô Nhiên thoắt cái đã ra khỏi biệt thự, thấy con yêu quái áo vàng đang bỏ chạy xa dần, liền lập tức đánh ra một đạo thiên lôi phù.

Trà Đá Dịch Quán

Khu biệt thự này vốn lấy chủ đề dưỡng sinh cao cấp, giữa các biệt thự cách nhau rất xa, diện tích cây xanh nhiều hơn nhà ở.

Đưa mắt nhìn quanh không thấy ai, nên Tô Nhiên không lo thiên lôi phù làm người vô tội bị thương.

Thiên lôi phù vừa ra, bầu trời vốn quang đãng lập tức nổi mây đen cuồn cuộn. Một tia sét dữ dội xé rách màn đêm, chẳng báo trước gì mà bổ thẳng vào yêu quái áo vàng, theo sau là tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Con yêu quái phản ứng cực nhanh, né người tránh được rồi thi triển một loại yêu thuật, cưỡng ép khiến tia sét đổi hướng, đánh trúng vào giả sơn bên cạnh.

Đất đá nổ tung, giả sơn lập tức vỡ vụn, mặt đất bị đánh cho lún thành một hố sâu.

Lúc này Hứa Nhất Minh mơ màng tỉnh lại, vừa vặn thấy con yêu quái áo vàng lơ lửng giữa không trung, một chưởng đẩy tia sét sang chỗ khác.

Còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, Hứa Nhất Minh đã hoàn toàn tỉnh táo, cuống cuồng bò dậy định chạy, mới bước được một bước đã bị đá vỡ từ giả sơn đập trúng.

Tảng đá còn mang theo tàn điện, suýt nữa khiến hắn bị thiêu thành than.

Hứa Nhất Minh nằm bẹp trên đất, toàn thân đen thui như mực, lông mày cháy khét, tóc không chỉ bị cháy mà còn bị nổ xoăn tít. Quần áo bị nổ thành những mảnh vải rách rưới treo trên người, miễn cưỡng che thân. Dưới lớp quần rách nát, chiếc quần lót cũng mơ hồ lộ ra, m.ô.n.g bị cháy thủng mấy lỗ.

Hắn co giật vài cái, tóc bốc khói trắng, lại lần nữa ngất đi.

Bên này, Tô Nhiên thấy thiên lôi phù không đánh trúng được con yêu, lập tức kết ấn, một pháp trận khổng lồ từ trên trời giáng xuống, phủ thẳng về phía yêu quái áo vàng…