Tiểu Như lớn lên ở nước ngoài, về nước chưa được bao lâu thì xảy ra chuyện. Bình thường cô ấy cũng không thích tham gia tiệc tùng hay các dịp tụ tập, người quen không nhiều, cũng chưa từng nghe cô nhắc đến tên Tô Nhiên.
Lương Thiện vừa nghi hoặc vừa cảnh giác, chậm rãi mở lời:
“Cô Tô quen biết Tiểu Như à?”
“Tôi không quen cô ấy. Hôm nay tôi đến là để nói với ông Lương, việc Lương Thiện Như trở thành người thực vật không phải là tai nạn, mà là có người cố ý.”
“Cái gì?!”
Lương Thiện thất sắc, bật dậy khỏi ghế sofa, hít sâu mấy hơi mới kiềm chế được cảm xúc, rồi ngồi xuống lại.
“Mời cô nói rõ.”
Tô Nhiên vừa định lên tiếng thì từ trên lầu vang lên tiếng bước chân.
“Chồng à, anh xem bộ đồ Bối Bối mua cho em có đẹp không?”
Kim Lệ Nhã vừa cười vừa khoác tay Lương Bối Bối đi xuống cầu thang.
Tô Nhiên quay lưng về phía cầu thang, Lương Bối Bối đi đến gần mới nhận ra là cô, sắc mặt lập tức thay đổi, giọng điệu khinh miệt mỉa mai:
“Tô Mặc Mặc, sao cô lại đến đây? À đúng rồi, giờ nên gọi cô là Tô Nhiên – ‘đại sư’ Tô mới đúng, cô đã giả thần giả quỷ lừa người trên mạng chưa đủ, còn đến nhà tôi định lừa tiền sao...”
“Chát!”
Tô Nhiên ra tay rất nhanh, vung tay tát cho cô ta một cái, rồi ung dung ngồi xuống.
“Tô Nhiên, cô dám đánh tôi?!”
Lương Bối Bối kinh ngạc ôm lấy mặt, mắt long sòng sọc.
Kim Lệ Nhã thấy con gái bị đánh, vội ôm cô ta vào lòng:
“Cô là ai, dám xông vào nhà tôi đánh người?”
Trà Đá Dịch Quán
Lương Thiện nhíu mày, vẻ mặt không vui:
“Cô Tô...”
Lời chưa dứt đã bị Tô Nhiên ngắt lời:
“Đừng vội, nghe xong những gì tôi sắp nói, có khi ông còn muốn đánh cô ta hơn cả tôi.”
Lương Thiện dù sao cũng là người từng lăn lộn trên thương trường, rất nhanh trấn định lại, trầm giọng nói:
“Mời cô Tô nói rõ. Nhưng nếu cô không thể đưa ra lời giải thích hợp lý...”
Kim Lệ Nhã nghi hoặc liếc nhìn Tô Nhiên, nhỏ giọng hỏi chồng:
“Chuyện gì vậy anh?”
Lương Thiện vỗ tay bà, ra hiệu im lặng.
“Không có ‘nếu’. Tôi không thích vòng vo, nói thẳng luôn.”
Tô Nhiên liếc nhìn Lương Bối Bối. Đối phương tim đập thình thịch, có cảm giác rất xấu.
Lương Bối Bối lòng như lửa đốt, nhanh miệng chen vào:
“Ba, mẹ, hai người đừng nghe cô ta nói bậy! Cô ta là kẻ lừa đảo, chuyên xem bói lừa tiền trên mạng...”
Tô Nhiên không động đậy, chỉ giơ tay, một cái tát vô hình liền giáng mạnh vào mặt cô ta.
Cái tát này rất mạnh, khiến Lương Bối Bối lảo đảo, ngơ ngác, đầu óc tạm thời trống rỗng.
Tô Nhiên quay sang nhìn vợ chồng Lương Thiện:
“Con gái ruột của hai người tên là Lương Thiện Như, tám tuổi theo ông bà ngoại ra nước ngoài sinh sống, thông minh, hiểu chuyện. Sau khi ông bà mất, cô ấy lấy được hai tấm bằng rồi về nước khởi nghiệp. Cô ấy không thích dựa dẫm vào quan hệ của hai người nên không ai biết cô là con gái của các vị.
Một năm trước, cơ thể cô ấy bỗng nhiên có vấn đề – nhan sắc xấu đi, trí nhớ giảm sút, như biến thành người khác. Sau đó lại xảy ra tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, sống nhờ máy móc duy trì sự sống.”
“Nói đến cô ta,” – Tô Nhiên chỉ vào Lương Bối Bối.
“Cô ta tên thật là Vương Thúy Hoa, là học sinh nghèo được hai người tài trợ. Không cam lòng sống mãi trong vùng núi nghèo khó, cô ta dựa vào tiền tài trợ thi đỗ đại học trong thành phố.
Lấy cớ báo ân, cô ta thường xuyên đến nhà hai người, ban đầu chỉ thỉnh thoảng ghé chơi, sau dần dần được cho ở lại trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi Lương Thiện Như bị tai nạn, Vương Thúy Hoa thường xuyên đến bệnh viện chăm sóc cô ấy, xoa bóp, lại không ngừng thể hiện lòng biết ơn, nói sẵn sàng chăm sóc Thiện Như cả đời để báo đáp. Ban đầu hai người không để ý, nhưng nghe mãi cũng mềm lòng. Cảm thấy mình lớn tuổi rồi, sau này mất đi nếu có người bạn đồng hành bên con gái thì cũng yên tâm.
Thế là hai người nhận cô ta làm con nuôi, đổi tên thành Lương Bối Bối.
Hai người thử nghĩ lại xem – có phải sức khỏe của Thiện Như bắt đầu chuyển biến xấu từ khi cô ta bước vào cửa không?”
Vợ chồng Lương Thiện liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy chấn động.
Nhìn sang Lương Bối Bối, Lương Thiện đưa tay ra làm động tác mời ngồi:
“Cô Tô, mời ngồi.”
Ánh mắt đó khiến Lương Bối Bối bất an cực độ:
“Ba, mẹ, đừng nghe cô ta nói linh tinh, cô ta là kẻ lừa đảo mà!”
“Bốp bốp bốp...”
Hơn chục cái tát lại giáng xuống, mặt Lương Bối Bối sưng đỏ rõ rệt.
Tô Nhiên lạnh lùng:
“Cô nói một chữ, tôi tát một cái. Để xem là da mặt cô dày hay tay tôi mạnh.”
Lương Bối Bối giận đến bốc khói:
“Con tiện nhân này...”
“Bốp bốp bốp bốp!”
“Cô...”
“Bốp!”
Lương Bối Bối căm hận trừng mắt nhìn Tô Nhiên – cô ta đánh đau thật, đau đến tận xương tủy.
Muốn chửi, nhưng lại sợ bị đánh, cô ta quay đầu, nước mắt rưng rưng nhìn về phía vợ chồng Lương Thiện, dáng vẻ như một đóa hoa trắng nhỏ bị gió mưa vùi dập.
Kim Lệ Nhã định đứng dậy xem con gái ra sao thì bị Lương Thiện âm thầm giữ lại.
Tô Nhiên tiếp tục:
“Sau khi con gái hai người xảy ra chuyện, ‘Lương Bối Bối này lại ngày càng tốt lên – xinh đẹp hơn, thông minh hơn. Thậm chí đôi lúc còn đưa ra những đề xuất giúp ích cho công ty, khiến ông Lương không ít lần khen ngợi.
Trước đây cô ta còn hay đến bệnh viện chăm Thiện Như, bây giờ còn đi không?”
Vợ chồng Lương San giờ đã hoàn toàn hiểu rõ.
Biến hóa của Lương Bối Bối quả thật bắt đầu sau khi con gái họ xảy ra tai nạn. Trước kia họ tưởng là điều kiện sống thay đổi nên mới vậy, chẳng ngờ lại có ẩn tình sâu như thế.
Còn chuyện đến bệnh viện – dạo này đúng là cô ta đi ít hơn hẳn.
Nghi ngờ dâng lên, Lương Thiện chẳng cần Tô Nhiên nói tiếp cũng tự xâu chuỗi được mọi chuyện.
Ông siết chặt nắm đấm, cố kìm nén nỗi đau trong lòng:
“Vậy… ý cô là…”
“Ông đoán đúng rồi. Con gái ông bị cô ta dùng tà thuật để hoán đổi vận mệnh.”
Nghe Tô Nhiên nói, Kim Lệ Nhã mở to mắt, kéo tay áo chồng, vành mắt đỏ hoe:
“Chồng ơi… Tiểu Như là bị hại…”
Lương Bối Bối hoảng loạn quỳ sụp xuống trước hai người, nước mắt nước mũi đầy mặt:
“Ba mẹ, con không hại chị Thiện Như, con không làm chuyện xấu gì cả! Cô ta là bạn gái cũ của Hứa Nhất Minh, cô ta ghen tỵ vì anh ấy yêu con nên mới hãm hại con. Chính cô ta mới là người xấu, là cô ta muốn g.i.ế.c con!”
“Là tôi hãm hại cô sao?” – Tô Nhiên cười lạnh nhìn cô ta.
Nghe cô nói, Lương Bối Bối tức đến nỗi sôi máu:
“Đúng, là cô hãm hại tôi! Cô muốn g.i.ế.c tôi để cướp lấy Hứa Nhất Minh! Nói cho cô biết, dù tôi có c.h.ế.t hóa thành ác quỷ cũng sẽ tìm cô báo thù!”
“Giết cô? Cô cũng xứng để tôi vướng vào sát nghiệp? Còn hóa thành ác quỷ tìm tôi?”
Tô Nhiên như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cúi người nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo, cười nhạt:
“Trùng hợp thay, thứ tôi giỏi nhất chính là bắt quỷ. Cô c.h.ế.t rồi, không phải muốn tự chui vào tay tôi để bị ăn đòn tiếp chứ? Còn nữa, cô có biết với tội nghiệp mà cô đã gây ra, phải xuống tầng địa ngục thứ mấy không? Phải bị nấu trong chảo dầu bao lâu không? Muốn tìm tôi? Tôi e là... cô không có cơ hội đâu.”