Con yêu quái mặc áo vàng cũng gần như đồng thời tung ra một đạo yêu thuật màu đen.
Một trắng một đen, hai đạo pháp thuật va chạm, chú pháp màu trắng lập tức c.h.é.m rách chú pháp màu đen, phát ra một tiếng rít kỳ dị khiến màng nhĩ người nghe đau nhức.
Con yêu quái nhân cơ hội bỏ chạy, chớp mắt đã biến mất tăm hơi.
Tô Nhiên đuổi ra đến ngoài khu dân cư thì đã không còn cảm nhận được chút yêu khí nào nữa, cứ như bị che chắn hoàn toàn, chẳng sót lại chút khí tức nào.
Tô Nhiên đành phải từ bỏ, quay về biệt thự.
Mao Tiểu Phàm lập tức tiến lên vài bước, “Sao rồi, có đuổi kịp không?”
Nguyên Thanh hỏi: “Là ai?”
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của hai người, Tô Nhiên lắc đầu: “Không đuổi kịp, bị mất dấu rồi. Con yêu quái đó rất lợi hại, chắc là đã che giấu khí tức.”
Nguyên Thanh nói: “Vậy mặc kệ nó, trước mắt xử lý chỗ này cái đã.”
“Ừ.”
Tô Nhiên gật đầu, xoay người đi tới chỗ trận pháp dưới đất, phá trận pháp đi, luồng hắc khí cuồn cuộn bên trong mất đi sự trói buộc, liền bắt đầu cuộn trào, muốn trốn ra ngoài.
Tô Nhiên dĩ nhiên không thể để chúng thoát được, giơ tay lên, trong tay xuất hiện một ngọn lửa màu tím: “Đi đi, nhưng đừng làm tổn thương đến linh hồn.”
Ngọn lửa tím nhảy lên hai cái tỏ ý đã hiểu, “vù” một tiếng chui vào trong hắc khí, giống như cá gặp nước, vui vẻ bơi lượn khắp nơi. Luồng hắc khí vốn nồng đậm rất nhanh bị nó nuốt sạch không còn chút gì.
Sau khi no nê, ngọn lửa màu tím từ một ngọn lửa nhỏ trở thành một đốm lửa béo ú, lăn một vòng trở về tay Tô Nhiên, cọ cọ vào tay cô mấy cái rồi biến mất.
Nguyên Không bị lệ quỷ chiếm xác suốt mười mấy năm, trong thời gian đó để tu luyện tà thuật đã làm bao nhiêu chuyện ác, có thể nói là tội ác tày trời.
Nhưng bởi vì tất cả đều là do lệ quỷ làm, nên không ảnh hưởng đến công đức vốn có của Nguyên Không.
Sau khi chết, linh hồn Nguyên Không đã phân phát toàn bộ công đức của mình cho những oan hồn vô tội kia, xem như chuộc lại tội lỗi.
Nguyên Thanh lau khô nước mắt, an táng t.h.i t.h.ể sư huynh ổn thỏa. Chuyện ngọn lửa vừa rồi nuốt hắc khí ông không thấy, nếu không chắc lại kinh ngạc thêm lần nữa.
Thầy trò hai người bước đến bên Tô Nhiên, nhìn những oan hồn thê thảm trước mặt mà không khỏi thương cảm. Tất cả những chuyện này đều do lệ quỷ mượn thân thể Nguyên Không làm ra. Nguyên Không biết được cũng đau khổ tột cùng, hối hận khôn nguôi.
“Tô tiểu hữu, chúng ta siêu độ cho họ đi.”
Tô Nhiên gật đầu đồng ý.
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm phụ trách gỡ bùa chú trên thi thể, sau đó ngồi xếp bằng niệm vãng sinh chú cho những oan hồn đáng thương.
Tô Nhiên thì triệu hồi Quỷ Môn.
Quan Húc kéo theo sợi xích lách cách vang lên, từ bên trong bước ra. Thấy Tô Nhiên liền vui vẻ chạy tới.
“Tô đại sư!”
Tô Nhiên chỉ về phía các oan hồn, “Nè, thành tích cho cậu đấy.”
Mắt Quan Húc lập tức sáng rực lên, miệng lẩm bẩm: “Một ngàn, hai ngàn, ba ngàn… Oa oa oa, phát tài rồi, nhiều linh hồn quá!”
Tiếp theo, Quan Húc bận rộn ra ra vào vào, mất mấy lượt mới đưa hết những oan hồn này về địa phủ.
Suốt quá trình ấy, Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm vẫn ngồi dưới đất, không ngừng niệm chú siêu độ cho những linh hồn oan khuất.
Sau khi đưa hết các oan hồn đi, đến lúc chào tạm biệt, ánh mắt Quan Húc nhìn Tô Nhiên toàn là trái tim nhỏ, “Tô đại sư, cô tốt với tôi quá, đúng là cha mẹ cơm áo của tôi mà. Hay là đợi tôi lãnh lương rồi chia cô một phần nhé…”
Câu cảm động còn chưa nói hết đã bị Tô Nhiên cắt ngang, “Thôi khỏi, tôi không thiếu tiền, cậu giữ lại mà tiêu.”
“Được được, tôi nghe cô.”
Cuối cùng, linh hồn Nguyên Không nhìn Nguyên Thanh một cái, rồi theo Quan Húc bước vào Quỷ Môn.
Quan Húc lúc rời đi vẫn còn lưu luyến không nỡ, trước khi đi còn liếc xung quanh xem có sót lại linh hồn nào không.
Đợi hắn đi rồi, Tô Nhiên mới gọi điện cho Vương Khải, nhờ anh đến xử lý t.h.i t.h.ể treo trên mái nhà – chuyện này vẫn cần người của bọn họ mới yên tâm được.
Nguyên Thanh quyết định sẽ mang t.h.i t.h.ể Nguyên Không về sơn môn an táng, Tô Nhiên cũng không ngăn cản, tiện tay vẽ cho bọn họ vài lá phù bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mao Tiểu Phàm mắt rưng rưng, “Chị Tô, sao trước đó không đưa bọn em?”
Nếu có phù bay của chị Tô, thì cậu đâu có ngã thê thảm thế.
Tô Nhiên đáp tỉnh bơ, “Tại các cậu có ai hỏi tôi đâu.”
Lúc rời đi, Nguyên Thanh còn đặc biệt nói với Tô Nhiên: “Đợi bần đạo an táng sư huynh xong sẽ quay lại cảm ơn Tô tiểu hữu.”
Tô Nhiên cảm thấy ông ta không phải muốn cảm ơn, mà là đơn giản muốn bám ở đây mà thôi.
Trên đường rời khỏi biệt thự, ánh mắt Tô Nhiên chợt quét thấy một cục đen đen không xa. Cô tiến lại gần nhìn kỹ hồi lâu, mặt người kia đen thui một mảnh, hoàn toàn không nhận ra là ai.
Mãi đến lúc sau mới nhớ ra — là Hứa Nhất Minh.
Cô suýt thì quên mất anh ta, Tô Nhiên thử thăm hơi thở.
Ừm, còn sống.
Đừng c.h.ế.t nhanh quá nhé, tôi còn phải xem cảnh anh sống không bằng c.h.ế.t kia kìa.
Thời cơ cũng đến rồi — ngày mai đi, ngày mai xử lý đôi cẩu nam nữ các người.
---
Sáng hôm sau
Trà Đá Dịch Quán
Vương Khải rảnh rỗi đặc biệt ghé nhà Tô Nhiên một chuyến, thuận tiện mang theo tiền thưởng hỗ trợ phá án lần này, thay mặt lãnh đạo trong cục cảm ơn cô.
Tô Nhiên nhận lấy tiền, thấy Vương Khải có thời gian rảnh rỗi tới tìm mình thì hơi nghi ngờ: “Vụ án vừa phá xong, chẳng phải bây giờ mới là lúc bận rộn sao? Sao anh lại có thời gian?”
Vương Khải xoa xoa thái dương, “Chuyện này lớn quá, cấp trên cử tổ đặc biệt đến xử lý, nên tôi mới rảnh ghé qua đây.”
Nghĩ một chút, anh lại nói: “Đúng rồi, người của tổ đặc biệt còn hỏi thăm cô nữa đấy. Tôi đoán là họ muốn mời cô gia nhập tổ chức của họ.”
Tô Nhiên chẳng hứng thú, “Nếu họ có hỏi, anh cứ giúp tôi từ chối. Tôi quen tự do rồi, không muốn bị người khác quản thúc.”
Tiếp xúc suốt mấy ngày nay, Vương Khải cũng hiểu rõ tính cô, lập tức gật đầu: “Được, không muốn đi thì thôi. Họ mà còn hỏi nữa, tôi sẽ từ chối thay cô.”
Anh nghĩ là do Tô Nhiên quen sống tự do nên không muốn gia nhập.
Nhưng thật ra, Tô Nhiên cảm thấy… mình là người đột nhiên xuyên tới thế giới này, chẳng biết sẽ ở lại bao lâu, cũng chẳng biết lúc nào sẽ rời đi.
Lỡ đâu một ngày nào đó lại đột ngột biến mất như lúc mới tới thì sao?
Điều quan trọng nhất là: nếu để bọn họ biết cô xuyên hồn tới, lỡ bị lôi ra làm chuột bạch nghiên cứu thì sao?
Nên — tuyệt đối không thể đi.
Vương Khải tán gẫu vài câu rồi rời đi.
Tiễn anh xong, Tô Nhiên tìm đến tiệm ăn sáng nổi tiếng gần đó ăn một bữa no nê, sau đó đi thẳng đến nhà Lương Bối Bối.
Đã đến lúc tính sổ với cô ta rồi.
---
Nhà họ Lương
Lương Thiện đang ngồi trên sofa đọc sách, khóe mắt chợt phát hiện phía đối diện không biết từ khi nào có một người đang ngồi đó.
“Cô… cô là ai? Sao lại vào được đây?”
Lương Thiện trong lòng không vui. Đám người hầu trong nhà làm ăn kiểu gì vậy? Có người vào cũng không thèm báo, để người ta ngang nhiên đi vào nhà như chốn không người. Xem ra là mình đã quá dễ dãi với bọn họ rồi.
Tô Nhiên khẽ cười, dáng vẻ thảnh thơi dựa vào sofa: “Chào ông, tôi là Tô Nhiên, đến vì chuyện của con gái ông.”
“Bối Bối? Nó làm sao?”
Tô Nhiên lắc ngón tay, “Không phải cô ta, mà là con gái ruột của ông — Lương Thiện Như.”
Lương Thiện giật mình, vẻ mặt khựng lại, đặt quyển sách xuống, nhìn chằm chằm Tô Nhiên hồi lâu.