Ngược lại trong trí nhớ của anh, khi nhờ Hà Chí Niên đưa sách cho em, em bỗng trở nên lạnh nhạt với anh, sau đó còn ở bên Lâm Kha, anh đã nghĩ đó là một cách từ chối khéo, cũng khá hợp với tính cách của em."
"Cho nên, anh đã đi hỏi Hà Chí Niên."
"Anh ta không thừa nhận, nhưng thật ra anh cũng đã đoán được vài chuyện — ví dụ, cuốn sách này, lúc đó vốn dĩ chưa bao giờ đến tay em đúng không?"
Tôi hít mũi, khẽ gật đầu.
Hạ Viễn khẽ cong môi: "Quả nhiên."
Không khí lặng đi một lát.
Anh bỗng nói: "Thực ra năm ba đại học, anh từng gặp em một lần."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi ngỡ ngàng nhìn anh.
"Có một cuộc thi, vòng chung kết tổ chức tại trường em. Anh đi theo thầy phụ trách đến đó, thấy em và Lâm Kha đứng trước cửa nhà thi đấu."
Anh vừa nói vừa khẽ cười: "Em ngẩng đầu nhìn cậu ta, rất chăm chú, hoàn toàn không để ý anh đi ngang qua bên kia đường."
"Sau đó thi xong, anh không dừng lại mà đi thẳng về luôn."
Lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót, khó chịu vô cùng.
Nhưng Hạ Viễn lại bất ngờ lên tiếng: "Mạnh Chi Chi, bây giờ em đã nhận được cuốn sách này, có thể nói cho anh biết câu trả lời không?"
"…Câu trả lời gì cơ?"
Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc, giọng trầm xuống: "Đã sáu năm trôi qua rồi, em còn sẵn lòng yêu anh không?"
Gió đêm cuốn theo âm thanh khẽ khàng xung quanh, lướt qua bên tai tôi.
Tôi rõ ràng cảm nhận được, nhịp tim trong lồng n.g.ự.c càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt, như tiếng trống vang dội.
Là cảm xúc rung động còn sâu sắc hơn sáu năm trước.
Cuối cùng, tôi nghiêm túc gật đầu: "Vâng."
Hạ Viễn khẽ cười, rồi giữ lấy đầu tôi, cúi người hôn lên môi tôi.
16
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi kể cho mẹ tôi nghe chuyện tôi và Hạ Viễn đang hẹn hò.
Bà vui mừng tột độ, cứ nhắc đi nhắc lại chuyện phải mời dì Ngô – người đã mai mối – đi ăn, còn nói phải báo tin vui này cho mẹ của Hạ Viễn.
Tôi thấy có gì đó không ổn, gặng hỏi mãi mới biết, hóa ra dạo gần đây bà đã đánh mấy ván mạt chược với mẹ Hạ Viễn, còn cùng nhau đi dạo phố, đã trở thành bạn thân thiết, chỉ mong tôi và Hạ Viễn đến với nhau để hai nhà thêm thân thiết.
Tôi cũng kể chuyện này cho Hạ Viễn.
Anh nhướng mày cười: “Vậy lần sau về nhà, anh đi cùng em gặp dì trước nhé.”
Sau đó, khi gặp Đỗ Linh, tôi cũng kể cho cô ấy nghe.
Cô ấy tỏ ra rất phấn khích, mắng Lâm Kha mấy câu trước mặt tôi, rồi lại bắt đầu khen Hạ Viễn: “Tớ đã nói mà, cậu với bking là hợp nhất! Cứ để Lâm Kha cái tên khốn nạn đó với Khúc Tâm Dao bên nhau suốt đời đi!”
Tôi khẽ cười nhạt: “Nhưng tớ không muốn để họ sống yên ổn.”
Nếu anh ta chỉ ngoại tình với Khúc Tâm Dao, có lẽ với tính cách trước giờ của tôi, tôi sẽ không so đo quá mức.
Nhưng anh ta lại chặn thư tôi gửi cho Hạ Viễn.
Vào giữa năm, dự án mà Lâm Kha và Khúc Tâm Dao từng hợp tác – một ứng dụng được quảng bá là có thể giúp tìm thấy bạn đời tâm hồn – cuối cùng cũng bắt đầu được tung ra thị trường.
Cùng lúc đó, tôi gỡ ẩn danh bài đăng năm xưa, rồi gửi đường link vào nhóm bạn cùng lớp, cả các nền tảng tiết lộ tin tức trên mạng.
Một ứng dụng lấy điểm mạnh là tìm kiếm tình yêu chân thành và bạn đời tâm hồn, nhưng người phụ trách lại là kẻ tiểu tam kiên trì đào góc tường suốt sáu năm, cùng với tên đàn ông ngoại tình – danh tiếng sao có thể tốt được?
Sau đó tôi nghe nói, công ty của Khúc Tâm Dao đã gọi cô ta đến nói chuyện, điều cô ta đến một thành phố khác để làm dự án không quan trọng.
Còn Lâm Kha thì bị sa thải thẳng tay, công ty còn đặc biệt đăng thông báo sa thải lên mạng, để chứng minh rằng dự án từ nay không còn liên quan gì đến Lâm Kha nữa.
“Thật ra tình cảm của hai người đó vốn đã có vấn đề, sau khi chuyện bị phanh phui, Khúc Tâm Dao lập tức đòi chia tay, thật hả hê.”
Đỗ Linh chia sẻ xong chuyện tám, lại cảm thán: “Trước đây tớ cứ tưởng với tính cách của cậu, chuyện này cuối cùng rồi cũng sẽ bị bỏ qua thôi. Không ngờ cậu lại ra tay một đòn chí mạng, tàn nhẫn thật đấy – bảo bối, nói thật đi, có phải bị Hạ Viễn ảnh hưởng không?”
Tôi nghĩ một lúc: “Có lẽ thật sự là vậy.”
Từ thời trung học, anh ấy đã luôn là người cho tôi dũng khí.
Bây giờ cũng vậy.