Chia tay Đỗ Linh, tôi nhìn quanh, trời đã tối đen, trên điện thoại có tin nhắn Hạ Viễn gửi đến:
“Hôm nay phải làm thêm, em cứ ăn trước đi, đừng đợi anh.”
Tôi bỗng nảy ra một ý, định đi đưa cơm cho anh ấy.
Một tiếng sau, tôi xách phần bò xào cay mua ở quán Hương Xuyên dưới lầu, đứng trước công ty của Hạ Viễn.
Cô lễ tân rất nhiệt tình đến hỏi tôi tìm ai, tôi bỗng thấy hơi hồi hộp, giơ hộp cơm trong tay lên:
“À… tôi mang cơm tối đến cho Hạ Viễn.”
Cô gái nhỏ như chợt hiểu ra, quay đầu chạy vào trong, hét to một câu: “Anh Hạ, bạn gái anh đến tìm anh này!”
Rất nhanh sau đó, Hạ Viễn đã xuất hiện trước mặt tôi với mái tóc hơi rối.
Tôi hắng giọng, nhỏ giọng nói:
“Hôm nay anh bận thế, chắc chưa kịp ăn tối đâu nhỉ? Em mua phần bò xào cay dưới lầu cho anh…”
Anh nhìn tôi chăm chú một lúc, rồi bỗng vươn tay ôm lấy vai tôi: “Vào trong rồi nói.”
Trong phòng nghỉ của công ty anh ấy, tôi gặp mấy đồng nghiệp của Hạ Viễn.
Mọi người rất nhiệt tình chào hỏi tôi.
“Chào nhé!”
“Hóa ra chị chính là ‘Dâu Dâu Dâu Tây’ à.”
Tôi ngẩn ra, nhìn chàng trai trẻ đang cười rạng rỡ: “Gì mà Dâu Dâu Dâu Tây?”
Hạ Viễn liếc mắt cảnh cáo, nhưng chàng trai kia làm như không thấy:
“Là Hạ Viễn đấy. Hồi đại học, trường tụi tôi có nhiều cô gái tỏ tình với anh ta, mà anh ta chẳng đồng ý với ai cả. Lúc đó tôi còn tưởng anh ta có vấn đề về giới tính cơ.”
“Kết quả có lần trong phòng thí nghiệm, anh ta cứ nhìn chằm chằm điện thoại cười mãi, tôi nhìn thử, thấy đó là một nhóm chat, có một người với biệt danh ‘Dâu Dâu Dâu Tây’ cứ nói suốt.”
“Tháng mười năm ngoái, khi công ty mở chi nhánh mới, anh ta là người đầu tiên đăng ký, nói muốn trở về. Sau đó tôi hỏi có phải vì Dâu Dâu Dâu Tây không, anh ta lại không phủ nhận.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi c.h.ế.t lặng.
Tháng mười năm ngoái… chẳng phải là lúc Lâm Kha ngoại tình với Khúc Tâm Dao, rồi chia tay tôi, sau đó còn khoe khoang tình cảm trên vòng bạn bè sao?
“Lắm chuyện.”
Hạ Viễn lạnh lùng nói một câu, nắm tay tôi kéo sang một phòng riêng bên cạnh:
“Tôi đi ăn tối đây, cơm tình yêu đó, không giống ai kia chỉ đáng thương gọi đồ ăn ngoài, hiểu chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng trai kia tức đến mức chửi thề một tiếng.
Tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đang nắm chặt, lén quay đầu liếc nhìn Hạ Viễn.
Khóe môi anh khẽ nhếch, trông có vẻ đang rất vui.
Tôi bỗng ngẩn người.
Vậy… việc năm ngoái anh đột nhiên trở về từ Bắc Kinh, thật sự là vì tôi sao?
Tôi ở lại công ty Hạ Viễn mấy tiếng đồng hồ, đến tận khuya, công việc của họ cuối cùng cũng tạm xong, tan làm thuận lợi.
Trong khuôn viên không còn mấy người, tôi khoác tay Hạ Viễn, lặng lẽ suy nghĩ.
Giọng anh đột nhiên vang lên.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Tôi đá viên đá nhỏ dưới chân, uể oải nói:
“Em tưởng người kiêu ngạo và phóng khoáng như anh, khi bị em từ chối, rồi lại biết em ở bên Lâm Kha, chắc chắn sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì nữa.”
Hạ Viễn im lặng một lúc.
“Đúng, anh là người rất kiêu ngạo tự phụ. Nếu là người khác, chỉ cần từ chối anh một lần, sau này chắc chắn không còn dính dáng.”
“Nhưng bởi vì là em, nên anh mới nghĩ, thử lại lần nữa cũng không sao.”
Anh nói rất chậm, rất nghiêm túc, khiến tôi cảm nhận được tình cảm và sức mạnh ẩn chứa trong lời nói ấy.
Giống hệt chàng trai năm xưa trên sân bóng cạnh cây hợp hoan, chỉ cần phát hiện tôi đang nhìn, liền thực hiện cú ném ba điểm đẹp mắt hơn.
Tôi hít mũi, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay.
Hạ Viễn rút tay khỏi túi áo, vươn người ôm chặt lấy tôi.
Vòng tay này ấm áp đến lạ thường, xua tan cái lạnh mùa thu còn sót lại trên người tôi.
Anh ghé sát tai tôi, thì thầm: “Mạnh Chi Chi, anh đã lỡ mất em sáu năm, không thể lỡ thêm phần đời còn lại nữa.”
Trời đã tối, bầu trời đầy sao lấp lánh ánh sáng.
Tôi nhắm mắt lại, ôm chặt lấy anh.
“Em cũng nghĩ vậy.”
-Hết-