Tuân phu nhân suy sụp quỳ sụp xuống đất, lời nói của Tuân Duẫn Hòa như một cái tát vào mặt bà ta, khiến lồng ngực bà ta đau rát. Một lúc sau, một ma ma già hớt hải chạy vào báo rằng Bùi Mộc Hành đã đích thân đón Từ Vân Tê trở về. Cổ họng Tuân phu nhân lập tức dâng lên một vị tanh của máu.
Mất cả chì lẫn chài.
Không được, không thể để chuyện này tiếp diễn như vậy.
Bên này, Bùi Mộc Hành rời khỏi Thanh Huy Viên, quả nhiên đã đến Cẩm Hòa Đường một chuyến. Hai mẹ con đã nói chuyện rất lâu, khi Bùi Mộc Hành ra ngoài, Hi Vương phi đã lau nước mắt một hồi. Tuy trong lòng bà những định kiến nhất thời chưa thể thay đổi, nhưng sự tức giận cũng đã nguôi ngoai đi phần nào.
Bùi Mộc Hành trở lại thư phòng, ám vệ Vương Phàm liền báo cáo: “Tin tức là do Tuân cô nương bên cạnh tung ra, mục đích là để làm bại hoại danh dự của thiếu phu nhân, ép người và thiếu phu nhân hòa ly.”
Bùi Mộc Hành nghe vậy sững sờ một lúc lâu. Trong ấn tượng của hắn, Tuân Vân Linh là một cô nương dịu dàng, phóng khoáng, học thức uyên bác, khí độ bất phàm. Mẫu thân đã chọn nàng ta để hứa hôn, Bùi Mộc Hành cho rằng chuyện này Vương phủ quả thực đã có lỗi với Tuân gia. Thời gian trước, Tuân Vân Linh khiêu khích Từ Vân Tê, Bùi Mộc Hành cũng chỉ cho rằng nàng ta không cam tâm mà thôi. Cho đến hôm nay, hắn mới thực sự nhìn ra bộ mặt thật của cô nương đó.
Vốn tưởng rằng lần trước đã cảnh cáo, nàng ta sẽ biết tiến biết lùi, không ngờ lại không hề hối cải.
Đúng lúc Bùi Mộc Hành đang suy nghĩ nên xử trí Tuân Vân Linh thế nào, Vương Phàm lại nói thêm: “Thuộc hạ vừa nghe nói, Tuân các lão đã đích thân về phủ xử lý Tuân cô nương. Vừa rồi mưa còn chưa tạnh, đã cho người đưa đến ngoại thành, nghe nói là đến tu dưỡng tại một đạo quán nữ bên cạnh chùa Thanh Sơn.”
Bùi Mộc Hành nghe vậy, lông mày giãn ra: “Lão sư là người phẩm hạnh cao quý, như vậy ta cũng không cần phải ra tay.” Im lặng một lúc, hắn lại nói: “Trừ khử mấy tai mắt của nàng ta đi.”
Nhưng tiếp theo, Bùi Mộc Hành không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Ám vệ đã kể cho hắn nghe chuyện của Yến gia, Tưởng gia và cả Từ gia, chỉ nói rằng hôm nay trước cửa Từ gia đông đúc chẳng khác gì chợ rau, người tranh nhau đến hỏi cưới Từ Vân Tê nhiều không đếm xuể. Cả đời Bùi Mộc Hành chưa bao giờ cạn lời đến thế, tức giận vô cùng.
Đến khi Từ Vân Tê tắm rửa thay y phục xong, khoan khoái định lên giường, thì thấy Bùi Mộc Hành với vẻ mặt sa sầm bước vào phòng.
Nam nhân im lặng đứng sau bàn, uống hết chén trà này đến chén trà khác.
Từ Vân Tê vừa rồi cũng đã nghe được chút phong thanh, đoán được vì sao Bùi Mộc Hành tức giận. Thấy hắn đã uống ba chén trà mà vẫn chưa nguôi giận, Từ Vân Tê nghĩ nên khuyên giải một phen, liền đi về phía hắn.
Bùi Mộc Hành nhận ra hành động của nàng, nhưng lại lạnh nhạt nói: “Nàng cứ ngủ trước đi, đừng bận tâm đến ta.”
Bây giờ tâm trạng hắn không tốt, không muốn liên lụy đến Từ Vân Tê.
Từ Vân Tê dừng bước, nàng chưa bao giờ ép buộc người khác, Bùi Mộc Hành đã nói vậy thì nàng cũng làm theo.
Đến khi đèn trong phòng ngủ đã tắt, Bùi Mộc Hành quay người đi vào phòng tắm, tắm xong rồi lên giường, quả nhiên thấy Từ Vân Tê đã ngủ say không động đậy.
Gương mặt trắng ngần mềm mại gối lên chăn, hàng mi dày đen như cánh quạ, lúc này hắn mới phát hiện ra dáng vẻ khi ngủ của nàng lại có vài phần ngây ngô.
Vô tâm vô phế, ngủ cũng thật ngon giấc.
Bùi Mộc Hành với vẻ mặt phức tạp nhìn nàng một lúc, rồi day trán nằm xuống.
Hôm nay Từ Vân Tê đã mổ bụng lấy con cho bệnh nhân, dùng toàn bộ mười ba cây châm, vô cùng hao tổn tâm sức. Vừa đặt lưng xuống gối là ngủ thiếp đi. Cũng không biết đã ngủ đến giờ nào, bụng dưới bỗng căng lên, nàng từ từ tỉnh dậy, bên ngoài có ánh sáng mờ ảo hắt vào. Nàng liếc nhìn người phu quân đang ngủ bên ngoài, nhẹ nhàng dịch người định đi xuống.
Còn chưa chạm vào hắn, bóng người cao lớn đó đột nhiên ngồi dậy, một đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào nàng: “Nàng đi đâu?”
Giọng điệu vừa căng thẳng vừa nặng nề, cứ như thể nàng sắp bỏ trốn giữa đêm vậy.
Từ Vân Tê sững sờ, Bùi Mộc Hành cũng thoáng ngẩn người. Câu nói vừa rồi gần như là buột miệng nói ra không cần suy nghĩ, bây giờ cảm thấy dường như không đúng.
Hai người im lặng nhìn nhau một lát, Từ Vân Tê nhẹ nhàng giải thích: “Thiếp muốn đi nhà xí.”
Bùi Mộc Hành gật đầu, từ từ co đầu gối lên, nhường đường cho nàng.