Từ Vân Tê không phải là đến đây để cùng bà ôn lại quá khứ, nàng chuẩn bị sẵn bút mực giấy nghiên, đưa cây bút lông sói thấm mực đến tay bà: “Mẫu thân, ngày mai là sinh thần của con, cũng là sinh thần của ông ấy, xin mẫu thân hãy viết bát tự sinh thần của chúng ta ở hai mặt, ta sẽ mang đi cầu bùa bình an.”
Chương thị rất sảng khoái viết bát tự sinh thần của Từ Vân Tê, đến lượt Tuân Duẫn Hòa, sao cũng không hạ bút được: “Sao con đột nhiên muốn cầu cho ông ấy? Nhớ ông ấy rồi sao?”
Nhìn người khác phong quang rực rỡ, có phụ mẫu yêu thương chăm sóc, còn nàng lại không có, sâu trong đáy lòng chắc hẳn vẫn luôn canh cánh nhớ mong.
Chương thị trong lòng dâng lên nỗi chua xót.
Từ Vân Tê im lặng một lát, rồi bỗng bật cười: “Có lẽ vậy.”
Chương thị lưng tròng nước mắt, cẩn thận viết xuống từng nét ngày sinh tháng đẻ của Tuân Duẫn Hòa.
Từ Vân Tê không thèm liếc nhìn, đặt tờ giấy sang một bên cho khô mực, không đợi Chương thị giữ lại dùng bữa, liền cầm lấy tờ giấy rồi rời đi.
Hôm ấy Bùi Mộc Hành được nghỉ, hắn về hậu viện dùng bữa từ sớm.
“Lát nữa ta phải đi nhận nhiệm vụ, đêm nay sẽ không về phủ.”
Từ Vân Tê nghi hoặc hỏi: “Không phải đêm mai chàng mới nhận nhiệm vụ sao?”
Nàng không muốn Bùi Mộc Hành nhúng tay vào chuyện này.
Bùi Mộc Hành nhìn thê tử, ôn tồn nói: “Ta đã đổi ca với người khác, đêm nay ta trực, chiều tối mai sẽ đến đón nàng sớm một chút sau đó sẽ cùng nàng đi dạo phố.”
Từ Vân Tê gả sang đây đã lâu như vậy, hắn chưa từng cùng nàng ra ngoài, tối mai hắn định phá lệ một lần.
Từ Vân Tê thấy hắn đã quyết, liền không nói nhiều nữa, mà hỏi sang chuyện khác.
“Phải rồi, ngày mai thiếp phải ra ngoài, Tam gia có thể cho thiếp mượn một thị vệ được không?”
Bùi Mộc Hành ngẩn ra: “Ta đã sớm sắp xếp Hoàng Nham hộ tống bên cạnh nàng rồi, nàng quên rồi sao? Chính là người lần trước đưa nàng đến y quán đó.”
Từ Vân Tê nhớ lại dáng vẻ của thiếu niên đó, không tò mò chuyện của chủ tử, rất biết nghe lệnh, người như vậy nàng rất thích.
“Có đáng tin không?”
Bùi Mộc Hành trong lòng khẽ động, hắn nhìn nàng chăm thúc thúc một lát. Ám vệ do hắn tự tay chọn lựa đương nhiên là đáng tin, nhưng Từ Vân Tê cố ý hỏi một câu như vậy, chính là muốn hỏi đối với nàng có đáng tin hay không.
Có thể thấy Từ Vân Tê sắp làm một vài chuyện không tiện nói cho hắn biết.
Bùi Mộc Hành không có lý do gì để can thiệp vào tự do của nàng: “Lát nữa ta sẽ dặn dò hắn ta, từ hôm nay trở đi hắn ta sẽ thuộc quyền quản lý của nàng, mọi việc ta sẽ không hỏi đến.”
Từ Vân Tê nghe vậy thì tươi cười rạng rỡ: “Đa tạ Tam gia.”
Phu quân có thể dễ dàng đoán được ý đồ của nàng, sự thấu hiểu ngầm này quả thực hiếm có.
Trời vừa tối, Bùi Mộc Hành liền rời đi.
Từ Vân Tê lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn biến mất trong màn đêm, sau đó bưng một chiếc ghế bành ra ngồi giữa sân.
Ngân Hạnh thích chơi xích đu, mỗi khi đến nơi nào mới, nàng ta đều thích dựng một chiếc xích đu bằng tre trong sân, lần này cũng vậy.
Đêm khuya tĩnh lặng, cây cỏ um tùm, tiếng hát của Ngân Hạnh theo gió đưa vào tai.
Từ Vân Tê mặc một chiếc váy dài màu trắng tuyết ngồi trên ghế bành, tay trái cầm tờ giấy không động, tay phải chống cằm tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Giọng hát trong như oanh vàng uyển chuyển lan tỏa khắp sân, có con chim sẻ nghe tiếng bay tới, lượn một vòng trên không, cuối cùng đậu trên tường thành lắng nghe.
Hạ nhân đều đã bị cho lui, trong ngoài Thanh Huy Viên không thắp một ngọn đèn, chỉ có ánh trăng như nước nhẹ nhàng trải khắp mặt đất, một lớp cát bạc bao phủ quanh người nàng, chiếc áo trắng bay bay phấp phới, tôn lên dáng vẻ nàng như một bóng ma yêu kiều.
“Nha đầu của ta là ngoan nhất, lần sau trở về, phụ thân nhất định sẽ mang kẹo hồ lô cho con ăn!”
“Lúc con mới sinh ra, cha con vui mừng ôm con suốt một đêm không ngủ, còn nói nhất định phải đỗ đạt vào kinh, sau này làm quan lớn, để con trở thành viên minh châu sáng chói nhất thế gian.”
“Tất cả đồ chơi của con đều do một tay phụ thân làm.”
“Phụ thân không nỡ nhìn người khác mặc đẹp hơn con, ban ngày cõng con làm việc, ban đêm thắp đèn chép sách, đổi lấy bạc để may y phục cho con.”
“Con còn nhớ chiếc vòng bạc không, đó là bảo bối mà cha con đã mài rách cả tay mới đổi được cho con đó...”
“Nha đầu à, tình thương của mẫu thân dành cho con, không bằng một phần vạn của cha con đâu.”