Cơn gió vô thanh gào thét bên tai, thổi vào rừng cây phát ra những tiếng xào xạc.
Từ Vân Tê ngước mắt lên, đôi mắt như phủ một lớp sương lạnh, thờ ơ nhìn vào khoảng không trước mặt, trong lòng lúc thì như một vực sâu không thể lấp đầy, lúc lại như bầu trời bao la, trống rỗng không một vật.
Ngân Hạnh hát một lúc, cổ họng đã mệt, liền hỏi nàng:
“Cô nương, chuyện lớn như vậy, người không báo cho cô gia một tiếng sao? Có cô gia giúp đỡ, chúng ta có lẽ sẽ vẹn toàn không chút sai sót.”
Từ Vân Tê lắc đầu: “Không cần, đó là ân sư của chàng, chàng có nhiều điều phải lo nghĩ, e rằng không xuống tay được.”
Từ Vân Tê không nói cho Ngân Hạnh biết, nàng còn lo Bùi Mộc Hành sẽ phá hỏng chuyện của mình nữa.
Vầng trăng lặng lẽ lên đến giữa trời, rồi lại nấp vào trong mây đen. Không biết đã qua bao lâu, tiếng hát của Ngân Hạnh như dòng suối chảy ra biển lớn, dần dần chìm vào tĩnh lặng, ánh trăng xung quanh từ từ phai nhạt, bóng tối bao phủ xuống, dần dần nuốt chửng bóng trắng trên chiếc ghế bành vào sâu trong màn đêm.
Chủ tớ hai người cứ thế ngồi suốt một đêm.
Tiếng chim hót đầu tiên của buổi bình minh xé tan bầu trời, Từ Vân Tê mở mắt ra, đôi mắt mông lung từ từ hé mở, lớp sương lạnh phủ trên con ngươi dần tan ra. Nàng đứng dậy, có giọt sương trượt khỏi vạt váy, rơi xuống mũi giày thêu.
Trời sáng rồi.
Đã đến lúc khởi hành.
Từ Vân Tê niêm phong tờ giấy đã cầm suốt một đêm vào trong phong bì, đến hành lang nghiêng giữa Thanh Huy Viên và thư phòng, cho gọi ám vệ Hoàng Nham.
Hoàng Nham tối qua đã nhận được lệnh của Bùi Mộc Hành, biết rằng từ nay về sau chủ tử của hắn ta là Từ Vân Tê, bèn quỳ xuống hành đại lễ.
Từ Vân Tê lặng lẽ nhìn hắn ta vài giây, đưa phong thư cho hắn, sắc mặt thờ ơ nói:
“Hôm nay, vào lúc mặt trời lặn, hãy giao vật này đến tay Nội các Thủ phụ… Tuân Duẫn Hòa.”
...
Ngày mười lăm tháng sáu là một ngày nắng đẹp, trời trong vạn dặm không một gợn mây, đàn nhạn bay lượn vòng quanh.
Đám người đông nghịt chen vai thích cánh men theo bậc đá leo lên cổng chùa Thanh Sơn. Chùa Thanh Sơn tọa lạc ở lưng chừng núi Phật Đà phía đông nam kinh thành, nơi đây núi non bao bọc, tùng bách xanh tươi, cảnh sắc hữu tình. Chùa Thanh Sơn ban đầu chỉ là một ngôi chùa nhỏ không mấy ai biết đến. Vào cuối triều đại trước, khi tiên đế khởi binh, nơi đây đã xuất hiện Phật quang, giữa không trung hiện lên mây lành bảy sắc, được xem là điềm lành. Sau khi tiên đế lên ngôi, đã tự mình đề tặng biển hiệu cho chùa Thanh Sơn, ban thưởng trăm mẫu ruộng gần đó để cúng dường chư Phật trong chùa. Từ đó, chùa Thanh Sơn hương khói ngày càng thịnh, thay thế chùa Đại Tướng Quốc trở thành ngôi chùa đứng đầu Phật môn ở phương Bắc.
Một trăm linh tám bậc đá kéo dài từ chân núi lên đến cổng chùa, phàm là người đến chùa Thanh Sơn cầu Phật đều phải xuống kiệu ở đây, đi bộ lên núi mới thể hiện được lòng thành.
Đến khi Từ Vân Tê đón mẫu thân đến chân núi, liền thấy con đường núi phía trước hoa lệ rực rỡ, người đi lại đông không ngớt. Chương thị đứng trên xe nhíu mày: “Thế này thì đến năm nào tháng nào mới lên được núi?”
Từ Vân Tê cười an ủi: “Chúng ta không vội, cùng lắm thì ở lại đây một đêm.”
Chương thị không quen ngủ qua đêm ở ngoài, nhưng đã đến rồi cũng không thể quay về. Nghĩ đến Phật tổ ở trên cao, Chương thị nhanh chóng xua đi những tạp niệm trong lòng, lập tức xuống xe, thành tâm thành ý leo lên bậc thang.
Sức khỏe của Chương thị không bằng Từ Vân Tê, đi được một đoạn đã thở hổn hển, hai mẹ con chỉ có thể đi một đoạn lại nghỉ một đoạn. Khó khăn lắm mới vào được cổng chùa, mới biết trong chùa người đông như biển, tiếng người ồn ào, e rằng khó mà cầu được bùa cầu con trước khi trời tối.
Vào cổng chùa, lại leo thêm một đoạn bậc đá nữa mới đến Đại Hùng Bảo Điện, khoảng sân rộng trước bảo điện đã bị chặn kín không một kẽ hở. Hai mẹ con đang lo lắng không biết đi đường nào, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc:
“Tẩu tẩu, qua bên này!”
Từ Vân Tê nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy ở góc đông nam của sân rộng có một mái đình, trong đình cũng chật ních nữ quyến quan lại. Bùi Mộc San đang ngồi trên ghế tựa vẫy tay gọi hai người, trong tay còn phe phẩy một chiếc quạt nhỏ.
Từ Vân Tê cùng Chương thị bước qua, Bùi Mộc San lập tức đến hành lễ với Chương thị theo vai vế của bậc dưới.