"Vậy Vân Linh... không, Tuân Vân Linh đó thì sao? Nàng ta thì sao?"
"Còn có thể sao nữa? Cùng một giuộc với mẫu thân nàng ta chứ sao. Nghe nói bây giờ đang bị giam trong ngục của Đại Lý tự, không bao lâu nữa sẽ vào Dịch Đình chịu tội."
Sắc mặt của Hi vương phi rất khó coi. Trước đây bà không ít lần ôm Tuân Vân Linh gọi là cục cưng, bây giờ nghĩ lại, trong lòng cảm thấy kinh tởm như thể đã ăn trúng phải ruồi bị.
Hác ma ma vội vàng khuyên bà: "Vương phi đừng nổi giận, chuyện nhỏ này không đáng để người tức giận. Đừng nói người, ngay cả Tuân đại nhân cũng bị người đầu gối tay ấp lừa dối đó thôi. Nói đi cũng phải nói lại, tính cách của Diệp thị đó hiền lành, dịu dàng, lại xuất thân từ gia đình danh giá, bao nhiêu năm qua ở kinh thành danh tiếng rất tốt, ai mà ngờ được sau lưng bà ta lại xấu xa đến vậy."
Hi vương phi uống hai ngụm trà, an ủi trái tim đang buồn bực.
Ngay sau đó bà tử lại nói: "Những chuyện này còn chưa phải là quan trọng nhất. Vương phi có biết đại tiểu thư thực sự của Tuân phủ là ai không?"
Hác ma ma và Hi vương phi đều bị bà ta khơi dậy sự tò mò.
"Là ai, nói nhanh!"
Bà tử nuốt một ngụm nước bọt: "Là tam thiếu phu nhân của chúng ta đó ạ!"
Lời này vừa dứt, đầu của Hi vương phi như bị một cú đánh mạnh, chén trà trong tay rơi xuống đất.
"Vương phi, vương phi!"
Có người đỡ bà dậy, có người giúp bà lau vết nước bị đổ, một trận rối ren.
Khi Bùi Mộc San vào, đã thấy mẫu thân mình ngây người như khúc gỗ ngồi đó, mặc cho hạ nhân thay y phục.
Nàng hả hê đi đến, cố ý dí mặt vào trước mặt Hi vương phi: "Chúc mừng mẫu thân, mừng cho mẫu thân, cuối cùng mẫu thân cũng đã được như ý nguyện, kết thông gia với Tuân các lão rồi!"
Hi vương phi tức giận lườm nàng một cái.
Bùi Mộc San lè lưỡi, nghênh ngang ngồi vào vị trí của Hi Vương trước đây, có vẻ như đang thay tẩu tử hả hê. Sau đó nàng bắt đầu hắng giọng, ra sức biểu diễn.
Trước tiên là kể lại một cách sinh động những gì Từ Vân Tê đã làm cho Hi vương phi nghe, đến cuối cùng quay đầu nhìn mẫu thân: "Mẫu thân có biết không? Tẩu tẩu rất lợi hại đó. Tuân các lão đó đau khổ vô cùng, chỉ muốn ngay lập tức nhận lại nữ nhi này."
"Mẫu thân đoán xem tẩu tử đã làm gì? Hừ, các lão thì có gì ghê gớm, tỷ ấy chẳng thèm đâu. Tỷ ấy chỉ thích làm một nữ nhi quê mùa, vui vẻ hành nghề y cứu người."
Hi vương phi nào không biết nữ nhi mình đang nói mát để mỉa mai mình, bà mặt không biểu cảm mắng một câu: "Được rồi, mệt cả ngày rồi, con đi nghỉ đi."
Bùi Mộc San cười hì hì, lúc đi còn không quên hỏi một câu: "Mẫu thân, một người con dâu như vậy, còn hòa ly nữa không?"
Hi vương phi tức giận đến mức ném chiếc gối vào mặt nàng.
...
Đêm nay Từ Vân Tê ngủ rất say, trong mơ luôn nghe thấy ngoại tổ phụ gọi nàng trong mây mù. Từ Vân Tê hỏi ông rốt cuộc là ai, ông tên gì, ông lại không nói gì nữa. Khi Từ Vân Tê giật mình tỉnh dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Một chiếc khăn tay được đưa đến bên cạnh, có người dịu dàng hỏi: "Gặp ác mộng à?"
Từ Vân Tê quay đầu lại đối diện với đôi mắt ôn hòa của hắn, lập tức ngây người.
"Tam gia, chàng không đi thượng triều sao?"
Trước đây Bùi Mộc Hành luôn đi sớm về muộn, Từ Vân Tê chưa bao giờ có ngày nào tỉnh dậy lại thấy hắn đang nằm bên cạnh.
Bùi Mộc Hành thấy trên trán nàng đổ mồ hôi như hạt đậu, liền đích thân lau cho nàng: "Ta hôm nay đã xin nghỉ."
Từ Vân Tê ngây người một lúc, cũng dần dần bình tĩnh lại.
Hôm qua nàng đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn đã ảnh hưởng không nhỏ đến hắn.
"Thiếp đã làm liên lụy đến chàng sao?"
Bùi Mộc Hành tâm trạng khá phức tạp. Tuy chuyện này không được loan báo rộng rãi, nhưng những người nên biết và không nên biết đều đã biết cả rồi. Hắn đã trở thành con rể của Tuân Duẫn Hòa, tình hình triều đình đã thay đổi một cách bất ngờ.
Đối với Hi Vương phủ có chí tranh giành ngôi vị, có được sự hậu thuẫn của thủ phụ đương triều, không chỉ đơn giản là như hổ thêm cánh.
Thê tử lúc này dùng hai chữ "liên lụy", Bùi Mộc Hành không biết phải trả lời nàng thế nào.
Hắn giơ tay xoa nhẹ nếp nhăn trên trán nàng: "Bệ hạ không hề trách mắng Tuân đại nhân, vẫn giữ nguyên chức vị thủ phụ của ông ấy."
Từ Vân Tê khá ngạc nhiên, nhưng cũng không liên quan đến nàng, nàng "ồ" một tiếng rồi không hỏi thêm.