Ánh tà dương nhuộm gò má Từ Vân Tê ửng hồng, lòng nàng nóng như lửa đốt, cánh tay thon thả ghì chặt cổ Bùi Mộc Hành, vùi mặt vào ngực hắn, ôm hắn không nỡ buông tay.
Bùi Mộc Hành vóc người quá cao lớn, nàng ôm có chút vất vả, phải kiễng gót chân rất cao, hơi không vững, bàn tay to lớn của hắn cứ thế đặt lên eo nàng, tay kia giữ sau gáy nàng, ấn nàng vào lòng.
Hai người chưa bao giờ ôm nhau chặt đến thế, tựa như sợ đối phương sẽ bỏ trốn mất.
Trên gác lầu hai dường như vọng lại tiếng cười trêu chọc của Ngân Hạnh, Từ Vân Tê hơi ngượng ngùng, từ từ buông hắn ra. Gió lạnh buốt, Bùi Mộc Hành dắt tay nàng đi về phía sương phòng bên trái sân, cửa vừa khép lại đã ngăn cách mọi ánh nhìn từ bên ngoài.
Hai người ngồi dưới cửa sổ, tay nắm tay, nhìn nhau không nói lời nào, có vài phần ngốc nghếch.
Từ Vân Tê cúi đầu mím môi cười.
Bùi Mộc Hành lại nhìn nàng không rời mắt: “Cảm giác được Vân Tê ôm chặt thật tốt, rất vững chãi.”
Đây là lần đầu tiên nàng ôm hắn như vậy.
Trong lòng Từ Vân Tê rất áy náy, nàng ngước mắt lên giải thích với hắn: “Hôm qua trên Kim Điện, thiếp sở dĩ không hỏi chàng đã vội quyết định, là vì sợ chàng sẽ luôn tuân thủ lời hứa quân tử mà không nỡ phụ bạc thiếp, còn thiếp lại không muốn trở thành gánh nặng của chàng.”
Bây giờ đã khác rồi.
Không còn sự ràng buộc của thánh chỉ, hắn vẫn kiên quyết chọn nàng, điều đó có nghĩa là hắn thật sự, thật sự thích con người nàng, không phải nàng thì không được. Nếu đã như vậy, nàng có đủ tự tin để cùng hắn kề vai sát cánh tiến về phía trước.
Mà hôm qua nàng dám đi, cũng là vì tự nghĩ rằng hắn không quan trọng đến thế trong lòng nàng. Bây giờ nàng đã biết rằng bản thân thích hắn, rất thích hắn, nên muốn ở bên hắn.
Bùi Mộc Hành cũng giải thích: “Hôm qua ta sở dĩ không cản nàng, không phải là muốn để nàng đi, mà là vì ta muốn bù đắp cho nàng, muốn cùng nàng bắt đầu lại từ đầu.”
Từ Vân Tê hơi sững sờ, sau đó lật qua lật lại đạo thánh chỉ trong tay: “Đây thật sự là thánh chỉ hòa ly sao?”
Bùi Mộc Hành cười khổ: “Đừng lật nữa, là thật đấy. Ta không muốn dùng hoàng quyền để trói buộc nàng, là hy vọng có thể thật sự theo đuổi được nàng.”
Từ Vân Tê cười tủm tỉm nói: “Nếu thiếp không đồng ý với chàng thì sao?”
Bùi Mộc Hành nắm cả hai tay nàng trong lòng bàn tay: “Nếu nàng không đồng ý với ta, ta đành phải thực hiện trung sách, lấy điều kiện cho nàng tự do để ép phụ thân nàng ở lại triều đình. Chỉ cần ông ta còn ở đó, ta có thể yên tâm đi lại giữa Kinh Châu và kinh thành.”
“Ông ta chia rẽ chúng ta, lại mong được ở bên cạnh nàng, không có cửa đâu, người ở bên cạnh nàng chỉ có thể là ta.”
Hắn sao lại không hiểu chứ, Tuân Duẫn Hòa chính là muốn tìm cho Từ Vân Tê một người con rể dễ nắm bắt, như vậy mới có thể đảm bảo cho nữ nhi một đời an ổn và hạnh phúc.
Từ Vân Tê không ngờ hắn lại có kế hoạch như vậy, vành mắt lập tức đỏ hoe: “Sẽ không đâu, nếu chàng thật sự làm vậy, thiếp sẽ không để chàng khó xử.” Tình cảm là chuyện của hai người, chỉ cần Bùi Mộc Hành kiên định chọn nàng, nàng sẽ không để hắn trở thành người đơn phương cho đi.
“Ở đâu chữa bệnh cũng như nhau, Kinh Châu có thể, kinh thành cũng có thể, thiếp không phải là người tự làm khó mình.”
Nàng chưa bao giờ lo lắng mình sẽ không làm tốt vai trò Hoàng hậu, điều nàng để tâm là nàng không phải là Hoàng hậu mà Bùi Mộc Hành mong muốn.
“Vậy còn hạ sách thì sao?” Nàng lại hỏi.
Bùi Mộc Hành vuốt nhẹ tóc mai của nàng: “Nha đầu ngốc, làm gì có hạ sách nào.” Cái gọi là hạ sách chẳng qua chính là dùng hoàng quyền để ép buộc nàng.
“Chỉ cần là chuyện không tốt cho nha đầu nhà ta, Thanh Dư ca ca sẽ không làm đâu.”
Từ Vân Tê tròn xoe đôi mắt hạnh, bị câu nói này của hắn làm cho mặt đỏ bừng.
Cái gì mà Thanh Dư ca ca, tên này càng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu.
Nàng sẽ không bao giờ gọi kiểu sến súa như vậy.