Loạn Điểm Uyên Ương

Chương 412



Từ Vân Tê lờ đi cách xưng hô đó, làm ra vẻ nghiêm túc gật đầu: “Ta biết rồi…”

Gò má trắng như tuyết kia, trong trắng có hồng, kiều diễm đến mức có thể nhỏ ra máu, Bùi Mộc Hành vô cùng yêu thích.

Một cô nương kín đáo khi ngượng ngùng như vậy, thật sự khiến người ta không thể chống cự.

Bùi Mộc Hành nhẹ nhàng cúi người xuống, hơi thở ấm áp áp sát vào gò má nàng, đôi môi từ từ lướt từ hai má đến đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi khẽ lướt qua hàm răng, một luồng run rẩy như dòng điện chạy khắp toàn thân, người Từ Vân Tê căng cứng, mềm mại nhắc nhở: “Chàng đang trong quốc tang…”

Bùi Mộc Hành hít sâu một hơi, lùi ra, tựa trán vào trán nàng th* d*c.

Từ Vân Tê từ từ mở mắt, đôi mắt ướt át nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của hắn, khàn giọng nói: “Nếu chàng muốn, thiếp có thể giúp chàng.”

Bùi Mộc Hành nhớ lại cái gọi là “giúp” của nàng, lập tức như bị một gáo nước lạnh dội xuống, mọi suy nghĩ lả lướt đều tan biến: “Vậy thì thôi đi.”

Hắn ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc.

Từ Vân Tê bị bộ dạng của hắn làm cho bật cười.

Trong mắt tựa như có những tia sáng đang nhảy nhót.

Vân Tê như vậy thật sự là trông vô cùng rạng rỡ và quyến rũ.

Thì ra bộ dạng của Vân Tê khi yêu là như này, Bùi Mộc Hành chăm thúc thúc nhìn nàng không rời mắt.

Từ Vân Tê bị hắn nhìn đến rất ngượng ngùng.

“Sắp muộn rồi, thiếp về Đông cung cùng chàng nhé.”

Bùi Mộc Hành bây giờ thân phận không bình thường, không thể tùy tiện ở ngoài qua đêm, thiên tử không tùy tiện ra ngoài cũng là đạo lý này.

Bùi Mộc Hành nghe vậy lại lắc đầu: “Vân Tê, ta đang trong quốc tang, một năm sau mới có thể cưới nàng vào cửa. Một năm này nàng cứ ở lại Hy Vương phủ trước, đây cũng là yêu cầu của phụ thân nàng.”

Theo lễ chế, một năm này cho dù hắn và Từ Vân Tê không hòa ly, phu thê hai người cũng không thể động phòng. Hắn là Thái tử, phải làm gương, quyết không thể để xảy ra chuyện mang thai sinh con trong thời gian quốc tang.

Từ Vân Tê hiểu ra, liền không nói gì.

Không lâu sau, bên ngoài vọng lại tiếng cằn nhằn của ngoại tổ phụ.

Bùi Mộc Hành đẩy cửa bước ra, thì thấy Chương lãi gia tử đang đứng ở cửa sân nói gì đó với Tuân Duẫn Hòa. Có lẽ là đã phát hiện ra Bùi Mộc Hành và Từ Vân Tê, ông nhíu mày, không nói tiếp nữa.

Vừa rồi hai người ôm nhau trong sân, Tuân Duẫn Hòa và Chương lão gia tử đều đã thấy hết.

Chuyện Từ Vân Tê đã quyết định, không ai có thể ngăn cản được, cũng không ai ngăn cản.

Bùi Mộc Hành vừa dùng ân vừa dùng uy, lời đồn đại trong kinh thành nhất thời bị dẹp tan sạch sẽ. Hắn đã công khai trước triều đình hứa chỉ cưới một mình Từ Vân Tê, thành ý của hoàng gia đã bày ra đến mức này, cho dù là người khó tính như Tuân Duẫn Hòa cũng không còn gì để nói.

Chương lão gia tử đã nuôi lớn Từ Vân Tê, càng hiểu rõ tính cách của nàng, biết rằng một khi nàng đã quyết tâm, thì chín con trâu cũng không kéo lại được. Vì vậy, bốn người đứng cùng nhau, nhất thời không ai lên tiếng.

Chỉ là ánh mắt rơi vào mười ngón tay đan vào nhau của hai người, ông vẫn cảm thấy có chút chướng mắt. Nghĩ lại năm xưa, những thiếu niên thích Từ Vân Tê nhiều không kể xiết, ông chưa bao giờ buông lời đồng ý. Cô cháu gái khó khăn lắm mới nuôi lớn, lại bị Thái tử đương triều cuỗm đi mất.

Im lặng một lúc, ông hỏi chuyện chính: “Ngươi nói quốc y quán không phải là lừa người đấy chứ, một thân bản lĩnh của Vân Tê nhà chúng ta không thể bỏ phí được.”

Bùi Mộc Hành cười không nói, chỉ liếc mắt ra hiệu cho Hoàng Duy đi theo.

Hoàng Duy lập tức từ trong túi lấy ra một bản vẽ.

“Lão gia tử ơi, người xem, thợ cả của Công bộ đã thức đêm vẽ xong bản vẽ rồi. Người xem này, cả y quán có bảy tầng, địa điểm cũng đã chọn xong rồi, ngay ngoài cửa Đông Hoa. Nơi này phía bắc giáp với bãi cỏ của Trung phủ, phía tây giáp với Đông cung và Thái y viện. Dược thảo đường của Thái y viện cũng ở ngay đây. Thái y viện chuyên cung cấp cho hoàng gia và quý tộc, còn quốc y quán của người và Thái tử phi điện hạ thì không phân biệt sang hèn. Người xem, có Thái tử điện hạ của chúng ta làm chỗ dựa cho người, người chính là bậc phu tử y thuật hàng đầu của Đại Tấn ta.”