Trong lúc ta thất thần, Bồi Tịch nhẹ nhàng hỏi: "Liễu Nhi, nếu trong ba ngày ta có thể hủy hôn, ngươi có nguyện ý lấy ta không?"
"Với thân phận như ta, Quốc Công gia có đồng ý cho ngài cưới ta về không?"
Hắn đáp: "Ngươi yên tâm, họ không quan tâm đến môn đăng hộ đối, hơn nữa, ta sẽ có cách."
Ta gật đầu, sau khi bình tĩnh lại, mới nói: "Ngài hủy hôn trước, rồi ta sẽ trả lời ngài."
14
Bồi Tịch đối với ta, không, với "Liễu Nhi," thực sự là đã động lòng thật sự.
Sau khi về lại Quốc Công phủ, đêm đó, hắn liền đi gặp Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân để đề nghị từ hôn.
Hồng Trần Vô Định
Ta ở ngoài, ban đầu nghe thấy ba người họ tranh luận, sau đó là tiếng Văn Viễn bị đánh đến thảm thương.
Cuối cùng, ngay cả Bồi Tịch cũng bị đánh.
Ta định giả vờ quan tâm đến hắn, khuyên hắn bỏ qua.
Nhưng hắn không chịu.
Hắn mang thương tích, quỳ trong sân, Quốc Công gia không đồng ý từ hôn, hắn liền quỳ mãi không đứng dậy.
Hắn vừa quỳ, trời cũng bỗng dưng đổi sắc, từ một ngày nắng đẹp, bỗng "tí tách" đổ mưa, mưa không ngớt.
Bồi Tịch quỳ dưới mưa, lưng thẳng tắp, đầu cúi xuống, dáng vẻ đầy quyết tâm.
Ban đầu Quốc Công gia không để ý đến hắn, nhưng sau đó không chịu được, liền sai người mang ô cho hắn, nhưng đều bị hắn đuổi đi.
Hắn cứ quỳ suốt hai ngày như vậy, đến mức Quốc Công phu nhân mắt sưng húp vì khóc.
Cuối cùng, Quốc Công gia mới thở dài một tiếng, rồi nói:
"Thật là tạo nghiệp!"
"Ngươi muốn từ hôn thì cứ từ, ta cũng mặc kệ ngươi! Đây là hôn ước, và cả bát tự của cô nương nhà họ Tạ, tất cả đều cho ngươi!"
"Nhưng ta không còn mặt mũi nào để gặp người nhà họ Tạ, ngươi tự mình đi giải quyết đi!"
Bồi Tịch lúc đó mới mềm nhũn người, ngã xuống trong vũng nước.
Mấy tên tiểu tư vội vàng khiêng hắn về phòng.
Ta cũng mang một bát cháo, vào phòng chờ hắn tỉnh.
Khi hắn tỉnh dậy, thấy ta, liền ho khẽ một tiếng, nói: "Liễu Nhi, ta đã hứa với ngươi, nhất định sẽ làm được."
Ta nheo mắt cười, không nói gì.
Ngày hôm sau, hắn nghỉ ngơi đủ, liền mang theo hôn thư, lên đường đến nhà họ Tạ.
Hắn vừa đi, ta cũng rời khỏi Quốc Công phủ, đi theo con đường tắt thẳng đến Tạ phủ.
15
Tại chính sảnh của nhà họ Tạ, cha ta ngồi ở ghế chủ tọa, nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt đầy tức giận nhìn Bồi Tịch đang đứng giữa sảnh.
"Ngươi từ hôn như vậy, con gái ta phải đối diện với mọi người như thế nào? Ngươi có từng nghĩ đến việc người khác sẽ phỉ báng nó ra sao không?"
Sắc mặt Bồi Tịch không đổi, hắn bình thản nói: "Danh dự của Tạ tiểu thư là điều ai cũng biết ở Thục địa, làm sao chỉ vì ta từ hôn mà có thể làm tổn hại đến danh tiếng của nàng?"
Cha ta phẫn nộ đứng dậy: "Ngươi thật sự chưa từng nghe những lời người ta phỉ báng con gái ta ở kinh thành sao?"
Bồi Tịch cúi đầu, không đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xem ra, hắn biết hết mọi chuyện.
Cha ta đặt tay lên ngực, thở dài đầy đau lòng: "Bồi Tịch à, Bồi Tịch, con gái ta đã làm gì có lỗi với ngươi, mà ngươi nhất định phải từ hôn?"
"Tạ tiểu thư không có lỗi gì với ta."
Bồi Tịch lạnh nhạt nói: "Chỉ là, ta không có tình cảm với nàng. Ta tính tình kiêu ngạo, không muốn cưỡng ép hôn nhân. Ta đã tìm thấy người mình yêu, đời này, ta và Tạ tiểu thư không có duyên với nhau."
Ánh mắt hắn lạnh lùng, thể hiện rõ thái độ không còn gì để bàn cãi.
Cha ta nhắm mắt lại, cuối cùng cũng chấp nhận sự việc này.
"Được rồi, Bồi Tịch, ngươi cố chấp muốn từ hôn, ta cũng không còn gì để nói. Nhà họ Tạ và nhà họ Bồi kết giao nhiều đời, đến đời ngươi thì cũng đứt đoạn rồi."
Cha ta kìm nén cơn giận, lấy từ trong tay áo ra một xấp giấy, ném xuống chân Bồi Tịch.
"Đây là bát tự của ngươi, trả lại cho ngươi."
Bồi Tịch lộ ra một chút vui mừng, liền không nhanh không chậm nhặt bát tự của mình lên.
Hắn lại lấy từ trong người ra hôn thư và bát tự của ta.
"Đây là hôn thư và bát tự của Tạ tiểu thư, xin thúc thu lại."
Cha ta cười lạnh, nói: "Thứ gì của ai, người đó tự thu lại đi."
Nói xong, ông gọi lớn về phía sau bình phong: "Linh Hy, con ra đây đi."
Bồi Tịch ngẩng đầu, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Ta chỉnh lại tóc vừa búi, sửa sang lại bộ y phục mới, rồi bước ra.
Bồi Tịch nhìn ta, đồng tử co lại.
Chỉ trong chốc lát, dáng vẻ bình tĩnh của hắn liền tan biến.
"Liễu Nhi?"
Hắn mở to mắt, không dám tin.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Tiểu Công gia e là nhận nhầm người rồi, ta không phải Liễu Nhi, ta là, Tạ Linh Hy."
“Nàng…”
Sắc mặt hắn trắng bệch, nhất thời không nói nên lời.
Cha ta lạnh nhạt nói: "Linh Hy, nhà họ Bồi muốn từ hôn với con, giờ người ta mang bát tự đến đây rồi, con có đồng ý không?"
"Con có gì mà không đồng ý? Người như hắn, đã bội ước, ích kỷ, vốn không xứng để con lấy."
Ta cười nhạt, bước đến trước mặt Bồi Tịch, chìa tay ra: "Xin Tiểu Công gia trả lại bát tự."
Bồi Tịch hoảng loạn thu lại bát tự trong tay, vội nói: "Liễu Nhi, không, Tạ Linh Hy, nàng đã lừa ta suốt thời gian qua ư?"
"Ta lừa ngươi điều gì? Những điều ngươi biết về Liễu Nhi, có câu nào là do chính ta nói với ngươi không?"
"Nàng..."
"Trả bát tự cho ta." Ta không muốn nói thêm với hắn nữa.
Hắn bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc, đôi mắt đỏ ngầu, vội giấu bát tự ra sau lưng.
"Không, Tạ Linh Hy, ta không muốn từ hôn!"
Ta cau mày, giật lấy hôn thư và bát tự, rồi xé nát chúng.