Hắn nhìn những mảnh giấy bay tán loạn, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng.
Ta lùi lại bên cha, lạnh lùng nhìn hắn: "Bồi Tịch, chính ngươi muốn từ hôn, giờ ngươi đã được như ý, chẳng lẽ ngươi không vui sao?"
Hắn nhìn ta, đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt đầy đau khổ.
Điều này khiến ta cũng có chút xót xa.
"Bồi Tịch à, ngươi nói, ngươi không có tình cảm với ta, ngươi nói, những lá thư ta viết cho ngươi cứng nhắc, không có chút sinh khí nào.
"Ngươi có biết, những lá thư cứng nhắc đó, ta đã viết bao nhiêu lần mới viết ra được?
"Ta biết ngươi là con cưng của trời, tài hoa xuất chúng, sợ mình viết không đúng, bị ngươi cười chê, nên từng câu từng chữ ta đều suy nghĩ rất kỹ mới dám viết, nhưng trong mắt ngươi, tất cả đều vô giá trị.
"Từ nhỏ ta đã nghĩ rằng sau này ta nhất định sẽ lấy ngươi, dù chưa gặp mặt, nhưng đã thật lòng coi ngươi là phu quân tương lai. Mỗi khi nghe tin thời tiết ở kinh thành thay đổi, ta đều lo lắng ngươi có nóng hay lạnh không.
"Năm đó ngươi đi về phương Bắc để rèn luyện, ta vì ngươi mà may áo choàng giữ ấm, thức đêm đến mức mắt gần như mù, nhưng kết quả là sao? Khi ta dọn dẹp đồ đạc của ngươi, không có một món nào là do ta làm. Những thứ ta làm, ngươi đã vứt hết đi rồi, phải không?
"Ngươi đã chà đạp lên tấm lòng chân thành của ta, giờ đây, ngươi cũng nên nếm trải cảm giác bị chà đạp lên tấm lòng chân thành là như thế nào."
Bồi Tịch lặng lẽ nghe, hối hận và tuyệt vọng: "Linh Hy, ta xin lỗi..."
“Ồ, giờ ngươi biết mình sai rồi sao? Nhưng, đã quá muộn rồi.”
Ta hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, rồi gọi ra ngoài: "Người đâu, đuổi hắn ra ngoài."
16
Toàn kinh thành đã trở nên hỗn loạn.
Khắp nơi đều đồn rằng Tiểu Công gia Bồi Tịch vì muốn cưới một nha hoàn, bất chấp tất cả mà đến nhà họ Tạ để từ hôn. Nhưng sau khi từ hôn xong, mới phát hiện ra nha hoàn đó chính là tiểu thư Tạ gia.
Bồi Tịch mất hết tất cả.
Sau khi trở về Quốc Công phủ, hắn ngã bệnh, đến nay vẫn chưa khỏi.
Những chuyện này đều là do Quận chúa Vinh Xương truyền ra.
Ngày từ hôn, nàng đã trốn sau bình phong để xem kịch. Sau khi Bồi Tịch ngã bệnh, nàng là người cười vui nhất.
Vài ngày sau, khi ta đang dùng bữa tại U Vương phủ.
Quận chúa Vinh Xương vẫn cười nói về chuyện hôm đó.
"Các ngươi không đến xem, không biết Bồi Tịch trông thảm hại thế nào, vui c.h.ế.t đi được, để xem hắn còn cao ngạo thế nào, còn xem thường ta nữa không!"
Nàng uống rượu, cười đến đỏ mặt.
Những vị khách nữ khác cũng cười "khúc khích," cười xong, lại nhìn ta, nói: " Tạ tiểu thư, ngươi thật lợi hại, ngươi không biết đâu, bây giờ mọi người đều đang cười nhạo Bồi Tịch, nói rằng Tạ tiểu thư thật cao tay!"
Ta ngại ngùng vẫy tay.
Nữ tử kia cũng có chút ngượng ngùng, nói: "Xin lỗi Tạ tiểu thư, trước đây chúng ta nghe theo tin đồn, nói nhiều điều không nên nói, giờ gặp ngươi mới biết ngươi là người tốt như vậy..."
Nói xong, những người khác cũng đỏ mặt nói: "Xin lỗi..."
Vinh Xương cười khẩy một tiếng, hỏi: "Vậy những tin đồn đó từ đâu mà ra?"
Nữ chủ gần nàng nhất vội nói: "Ta nghe Thu Thu nói!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thu Thu cũng cuống lên: "Ta nghe Như Ý nói!"
Mọi người đều nhìn về phía Như Ý.
Như Ý cuống cuồng: "Hả? Ta... ta nghe đầu bếp nhà ta nói!"
Nàng giậm chân: "Ta về hỏi ngay bây giờ!"
Hồng Trần Vô Định
Nói xong, nàng lập tức chạy đi.
Chuyện điều tra nguồn gốc tin đồn kéo dài suốt ba ngày.
Cuối cùng mới làm rõ, hóa ra nguồn cơn của những tin đồn này là từ Đoan Vương.
"Ta cuối cùng cũng hiểu rồi, năm đó tiểu thúc thúc đến Thục địa, nhìn thấy bá phụ của ngươi dạy ngươi cưỡi ngựa, về nhà tiện thể kể lại với người hầu.”
"Người hầu này lại kể từ người này sang người khác, chú kể với thím, cậu kể với mợ, mỗi lần kể lại thêm mắm dặm muối, cuối cùng mới thành ra thế này!"
Vinh Xương vỗ tay, nghiến răng nói: "Nói đi nói lại, đều là lỗi của tiểu thúc thúc, chúng ta đi tìm hắn tính sổ!"
Ta vội kéo nàng lại: "Không nên, Đoan Vương làm sao biết chuyện sẽ thành ra như vậy."
Vinh Xương dừng bước, kéo tay ta, hỏi: "Bị hiểu lầm lâu như vậy, ngươi không thấy uất ức sao?"
"Cũng có lúc thấy uất ức, nhưng giờ mọi hiểu lầm đã được giải quyết, thì cũng không sao nữa."
"Ngươi thật là có tính nhẫn nhịn."
Nàng suy nghĩ một chút, rồi nói: "Không sao, sau này ta sẽ thường xuyên tổ chức thi thơ, mời hết tất cả mọi người trong kinh thành, để họ nhìn rõ Tạ Linh Hy là người thế nào!"
"Ngươi thật có lòng."
Ta mỉm cười, khẽ thở dài: "Nhưng, ta sau này không thể đến phủ của ngươi nữa."
"Tại sao?"
"Ta phải về Thục địa rồi, ngày mai sẽ đi."
Vinh Xương ngây người, mắt đỏ lên: "Sao ngươi đi nhanh thế? Chẳng lẽ ngươi không thích kinh thành? Ta... ta mới có được một người bạn mới..."
"Không phải không thích, chỉ là ta không quen ở đây thôi."
Ta kéo ống tay áo lên cho nàng xem: "Khí hậu ở kinh thành khô hanh, ta chịu không nổi, đã nổi đầy mẩn đỏ, đêm qua còn bị chảy m.á.u cam nữa, nên ta phải về Thục địa."
Nàng nhìn da ta, rồi lại nhìn mũi ta, bĩu môi nói: "Được rồi, Tạ Linh Hy, sau này ngươi đến kinh thành, thì coi U Vương phủ như nhà của mình."
"Được."
...
Ngày hôm sau, ca ca ta hộ tống ta ra khỏi kinh thành.
Chưa đi được hai dặm thì có một kỵ mã phi nước đại đuổi theo.
Ta đang ngủ gà ngủ gật thì nghe thấy tiếng của Bồi Tịch.
Ta vén rèm xe lên, quả nhiên là hắn, nghĩ một chút rồi gọi ca ca dừng xe lại.
"Tạ Linh Hy, nàng định đi đâu?"
Hắn đuổi theo, nắm chặt dây cương, nhìn ta.