Sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt, xem ra bệnh tình vẫn chưa khỏi hẳn.
Ta thản nhiên nói: "Ta về nhà, ngươi đuổi theo làm gì?"
"Nàng thực sự đi ngay sao?"
Ánh mắt hắn đầy vẻ suy sụp: "Linh Hy, lá thư từ hôn đó, ta không cố ý gửi vào ngày sinh nhật của nàng, chỉ là người đưa thư đi chậm, đến muộn mất một tháng.”
"Những ngày qua, ta sống không yên, mỗi khi nghĩ đến nàng, ta không ăn được, cũng không uống được, trong lòng chỉ toàn là hối hận..."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Hắn lấy hết can đảm, nói tiếp: "Nàng có thể cho ta một cơ hội không? Để ta bù đắp tất cả những gì đã qua?"
Ta có chút không hiểu hắn nữa.
Ta nhìn hắn một lúc, cười rồi hỏi: "Bồi Tịch, ngươi có bệnh không? Ta đã đùa giỡn ngươi, ngươi không oán hận ta sao?"
Hắn im lặng.
Rồi nhanh chóng, hắn bất lực lắc đầu: "Từng oán hận, nhưng sau đó nghĩ lại, nàng có thể lừa được ta, trừng phạt ta như vậy, thật sự là rất thông minh, thế nên, ta càng không thể quên được nàng..."
Quả thật là có bệnh.
"Bồi Tịch, ta chỉ nói một lần: Chúng ta đã hai người hai ngả, ngươi sau này sống tốt, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Nói xong, ta gọi lớn ca ca: "Ca ca! Đi thôi!"
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh.
Bồi Tịch không còn cử động, đứng lặng trong làn bụi, nhìn ta đi xa.
Đến khi con đường ở phía trước biến mất, ta ngoái đầu lại nhìn.
Người và ngựa kia vẫn đứng yên như một bức tượng, không nhúc nhích.
17
Ca ca đưa ta trở về Thục địa, sau đó lại tự mình quay về kinh thành.
Trước khi đi, ta nắm tay huynh khóc: "Ca ca, lần này đi rồi, không biết khi nào mới có thể gặp lại..."
Ca ca chán nản đẩy ta ra: "Đủ rồi đủ rồi, ta không phải viết thư cho muội mỗi tháng sao? Có gì phải nghĩ ngợi."
"Ca ca, thật ra có chuyện này, ta chưa nói cho huynh biết."
"Chuyện gì thì nói mau lên, ta thật sự phải đi rồi!"
"Ta đã kể với cha về chuyện huynh thích góa phụ rồi."
Ca ca ngẩn người.
"Tạ Linh Hy! Muội... muội... muội sao lại... a a a! Tại sao ta lại kể chuyện này cho muội chứ!"
Huynh ấy sắp phát điên rồi.
Ta cười "hì hì" rồi nói: "Huynh đoán xem cha nói gì?"
Huynh ấy trừng mắt nhìn ta, vừa tức giận, vừa muốn nghe.
"Cha nói gì?"
"Cha nói, chỉ cần người đó có tâm địa thiện lương, phẩm chất cao quý, thì góa phụ hay không cũng chẳng quan trọng, ông ấy sẽ không can thiệp vào chuyện của huynh."
Mắt anh trai sáng lên: "Thật sao?"
"Thật, còn thật hơn cả vàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Huynh ấy không dám tin, lập tức cười rạng rỡ, sau đó nhanh chóng nhảy lên ngựa, thúc ngựa chạy đi.
Chỉ để lại một câu đầy phong độ: "muội muội ngoan, sang năm ca ca sẽ về thăm muội!"
Sau khi ca ca rời đi, ta bị bà nội phạt quỳ ba ngày trong từ đường.
Chuyện bỏ nhà đi cứ thế trôi qua.
Ta cứ tưởng, mối liên hệ giữa ta và kinh thành đã chấm dứt như vậy.
Cho đến nửa tháng sau, trong nhà có một vị khách quý đến, nói là Định Thục Đại tướng quân, chỉ đích danh muốn gặp ta.
Ta theo bà nội vào chính đường, mới phát hiện vị Định Thục Đại tướng quân này chính là Đoan Vương.
Hắn đứng trong đại sảnh, khoác bộ giáp bạc, trông thật oai phong lẫm liệt.
Ta kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm.
"Đoan Vương điện hạ? Ngài đây là?"
Hắn mỉm cười nói: "Thục địa có loạn, bổn vương là Định Thục Đại tướng quân được Hoàng thượng đích thân phong chỉ, có gì không đúng sao?"
Ta bật cười.
Sau đó, ánh mắt ta dừng lại trên chiếc áo choàng của hắn, càng nhìn càng thấy quen.
"Chiếc áo choàng này..."
Hắn cúi xuống nhìn, thản nhiên nói: "Ồ, khi ta ở Tái Bắc nhặt được, thấy áo choàng này được làm rất tinh xảo, không nỡ bỏ đi, nên nhặt về giữ lại mãi đến giờ."
Ta có chút nghi hoặc, làm sao lại trùng hợp như vậy?
Đoan Vương mỉm cười nhìn ta, lại nói: "Người làm chiếc áo choàng này, còn kèm theo một bức thư, lời lẽ trong thư thể hiện sự quan tâm sâu sắc, ta không nỡ để tâm ý đó trôi đi vô ích, nên đã thay người đó hồi âm, mong rằng cô nương ấy hãy tự chăm sóc bản thân, không biết nàng ấy có nhận được không."
Ta giật mình.
"Lá thư là ngài viết sao?"
Lúc đó, ta cứ tưởng là Bồi Tịch hồi âm, không ngờ lại là Đoan Vương viết!
Đoan Vương không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ta.
Ta đối diện với ánh mắt của hắn, mặt bất giác đỏ bừng.
Hắn giữ những món đồ ta làm bao nhiêu năm, còn hồi âm cho ta, giờ lại đến Thục địa tìm ta.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, mặt ta càng đỏ hơn, trong lòng cũng thầm vui mừng.
Suy nghĩ một lúc, ta ngại ngùng ngẩng đầu hỏi hắn: "Ngài sẽ ở lại Thục địa bao lâu?"
"Chưa rõ."
Hắn nói: "Nếu loạn lạc được dẹp yên nhanh chóng, chỉ một hai tháng là đi; nếu chậm, có thể sẽ không đi nữa. Dù sao, phong địa của ta cũng ở Thục địa."
"Ồ."
Ta nói: "Vậy e là không nhanh đâu, Thục địa nhiều núi, loạn tặc chạy vào núi rồi thì rất khó bắt."
Hồng Trần Vô Định
Đoan Vương cười nói: "Vậy xem ra, ta không thể đi được rồi."
Ánh nắng xuân tràn vào nhà, bụi bay lơ lửng như đang đuổi nhau chơi đùa.
Những con chim én trên mái hiên kêu ríu rít, khiến lòng người sáng lên lạ thường.
Hoàn.