Loạn Kinh Hoa

Chương 2



Có gì mà không rõ ràng chứ, chẳng phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?

 

Chuyện này chỉ có trong truyện thôi, hắn nghĩ hay quá đấy.

 

Ta bình tĩnh lại, đẩy cửa bước vào, chào Bồi Tịch một tiếng: "Tiểu Công gia."

 

Hắn gật đầu, không thèm nhìn ta một cái.

 

Ta tự bước đến bàn trà, tự mình thay trà.

 

Văn Viễn hạ giọng nói nhỏ: "Cũng không biết nàng ấy giờ ra sao, cũng chẳng có tin tức gì."

 

Bồi Tịch lắc đầu: "Ta và nàng ấy chưa từng gặp mặt, không có tình cảm, nghĩ rằng nàng ấy cũng không để tâm."

 

Nói xong, hắn ngẩn người một lát, rồi đột ngột quay đầu nhìn ta: "Ồ? Liễu Nhi, ngươi vừa từ Thục Quận đến phải không?"

 

Ta giật mình.

 

Vội quay đầu lại, cười đáp: "Dạ phải."

 

"Vậy ngươi có nghe về Nhị tiểu thư của nhà họ Tạ không?"

 

"...Nhị tiểu thư nào của nhà họ Tạ?"

 

Hắn giải thích: "Chính là cháu gái của đương triều Thái sư Tạ Thành, Tạ Linh Hy, ngươi có biết gần đây nàng ấy ra sao không?"

 

Ta sững sờ.

 

Hắn hỏi thăm tình hình của ta, có lẽ, là trong lòng hắn có chút áy náy, muốn biết sau khi bị từ hôn ta sống thế nào.

 

Nếu ta thật sự như hắn nói, không đặt nặng chuyện này, thì hắn có thể yên tâm bỏ lại sau lưng, vui vẻ đi tìm người tình trong mộng của mình.

 

Ta sẽ không để hắn toại nguyện.

 

"Ồ, nghe qua rồi." Ta giả vờ như vừa nhớ ra.

 

Rồi giả vờ thở dài đầy thương cảm: "À, hình như nàng ấy c.h.ế.t rồi."

 

Bàn tay Bồi Tịch khựng lại.

 

Ánh mắt hắn dần dần trở nên không dám tin: "Gì cơ? Chết rồi?"

 

Ta rất hài lòng với phản ứng của hắn, tiếp tục bịa chuyện: "Đúng vậy, nàng ấy bị vị hôn phu từ hôn, nhảy xuống sông, c.h.ế.t đuối rồi."

 

Trong chốc lát, sắc mặt Bồi Tịch tái nhợt.

 

Ngơ ngẩn một lúc, hắn run giọng hỏi ta: "Ngươi, ngươi chắc chứ? Ngươi không nhầm chứ?"

 

"Sao có thể nhầm được? Chính là ngày ta xuất phát, nàng ấy được vớt lên, rất nhiều người ở bờ sông đều nhìn thấy! Tạ tiểu thư hiền lành và kiên cường, cả kinh thành đều biết nàng ấy rất yêu vị hôn phu đó, ai ngờ cái tên không có mắt đó lại chọn đúng ngày cập kê để từ hôn, khiến nàng ấy trở thành trò cười, Tạ tiểu thư không chịu nổi nỗi nhục này, liền nhảy sông tự vẫn, thật là thảm thương, thảm thương."

 

Hồng Trần Vô Định

Ta vừa thở dài vừa lắc đầu.

 

Nghe xong lời ta, ánh mắt Bồi Tịch lập tức mất đi ánh sáng, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

 

Văn Viễn từ trong sự kinh ngạc hoàn hồn lại, vội vàng lay lay hắn: "Tiểu Công gia, có lẽ là Liễu Nhi nghe nhầm thôi? Nếu thật sự c.h.ế.t rồi, sao Thái sư phủ không phát tang?"

 

"Ta không nghe nhầm! Ta nghe rõ ràng có người khóc gọi nàng ấy là Linh Hy, Tiểu Công gia ngài không tin ta, thì sao còn hỏi ta làm gì..."

 

Ta cãi lại xong, liền ác ý cúi người nhìn chằm chằm vào Bồi Tịch: "Ồ? Tiểu Công gia, ngài không sao chứ? Sao sắc mặt ngài tệ thế? Ồ, chẳng lẽ vị hôn phu của nàng ấy, chính là ngài?"

 

Văn Viễn trừng mắt nhìn ta, khẽ nói: "Đi rót trà của ngươi đi!"

 

Ta im miệng, ngượng ngùng bước đi.

 

Vừa ra khỏi cửa, ta liền thở phào nhẹ nhõm.

 

Chỉ cảm thấy cảnh vật bên ngoài, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

5

 

Tối hôm đó, Bồi Tịch thậm chí không thể nuốt nổi bữa cơm.

 

Hắn biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, lòng đầy đau khổ.

 

Hắn liền đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ muốn ở một mình trong phòng.

 

Văn Viễn cũng ra ngoài, có lẽ là đi tìm hiểu xem ta có thật sự đã c.h.ế.t hay không, thế là trong viện của Bồi Tịch chỉ còn lại ta trực đêm.

 

Đêm khuya, ta đứng ở cửa, liên tục nghe thấy tiếng thở dài của Bồi Tịch từ bên trong.

 

"Tạ Linh Hy, không ngờ, nàng lại có tình ý với ta đến như vậy..."

 

"Haizz, ta thật đáng chết, thật sự đáng chết."

 

Ta đứng bên ngoài nghe, vui vẻ gật đầu, đúng thế, đúng thế.

 

Hắn thở dài rất lâu.

 

Khi ta đang vui vẻ, thì bên trong bỗng nhiên im bặt.

 

Ta tò mò quay đầu nhìn lại.

 

Cánh cửa "xoạt" một tiếng mở ra, ta chạm mặt ngay với Bồi Tịch.

 

Đôi mắt hắn hơi đỏ, nhìn ta, lặng người một lúc rồi nói: "Ngươi cười lớn quá đấy, Liễu Nhi."

 

...

 

Thôi rồi, ta vui quá mà không cẩn thận để lộ ra tiếng cười.

 

Trong sân yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

 

Ta ngẩn người hồi lâu, vội vàng lắc đầu.

 

"Không, không, Tiểu Công gia, ta đang khóc mà!"

 

Ta nhăn mặt lại, nặn ra vài giọt nước mắt, làm bộ lau mắt một cách khoa trương: "Liễu Nhi khóc là thế này đấy, Tiểu Công gia đừng cười nhạo."

 

Bồi Tịch nửa tin nửa ngờ: "Ngươi khóc cái gì?"

 

"Liễu Nhi thấy Tiểu Công gia đau lòng, không kìm được mà cũng đau lòng theo, hu hu hu..."

 

"...Chúng ta mới chỉ quen nhau chưa đầy một ngày."

 

"Nhưng trong lòng Liễu Nhi, Tiểu Công gia không chỉ là người thân, mà còn hơn cả người thân."

 

Bồi Tịch lại một lần nữa bị á khẩu, hồi lâu mới nói: "Khó cho ngươi rồi, dạo này trời lạnh, ngươi về ngủ đi, không cần ở đây canh chừng."

 

"Dạ, Liễu Nhi xin cáo lui."

 

Ta lau nước mắt, khi chuẩn bị rời đi, liền quay đầu lại nói thêm: "Người c.h.ế.t không thể sống lại, Tiểu Công gia nghĩ thoáng một chút."

 

Bồi Tịch ngẩn ra, càng thêm đau khổ, ánh mắt tràn đầy bi thương khi đóng cửa lại.

 

Sáng sớm hôm sau, Văn Viễn quay lại với gương mặt sưng tím.

 

Nghe nói hắn vì đi khắp nơi hỏi thăm xem ta có c.h.ế.t không, nên bị người nhà ta nghe thấy, liền bị đánh một trận ra trò.

 

"Liễu Nhi! Ngươi ra đây!"

 

Ta đang ăn cơm thì bị Văn Viễn gọi ra ngoài.

 

Hắn đứng trước mặt Bồi Tịch, mặt mày méo mó, giận dữ hỏi ta: "Tại sao ngươi lại lừa chúng ta rằng Tạ nhị tiểu thư đã chết? Ngươi có ý đồ gì?"

 

Ta cầm trong tay cái bánh bao, không yên tâm nhìn về phía Bồi Tịch, rụt rè giải thích: "Cô gái nhảy sông đó tên là Tạ Linh Hy mà, sao có thể nhầm được? Chẳng lẽ, ở Thục Quận còn có cô gái khác tên là Tạ Linh Hy sao?"