"Ngươi có nghe rõ ràng là ai không? Người của Tạ Thái sư phủ nói rồi, Tạ nhị tiểu thư vẫn khỏe mạnh, hoàn toàn không nhảy sông!"
Ta lùi lại vài bước, nước mắt lưng tròng nói: "Vậy, có lẽ là ta nghe nhầm, ta từ lâu đã nghe nói Tạ nhị tiểu thư bị từ hôn, đau lòng khôn xiết, khi ta khởi hành, lại tình cờ nghe có cô gái họ Tạ nhảy sông, liền đương nhiên nghĩ rằng đó là Tạ nhị tiểu thư, giờ nghĩ lại, không rõ người ta gọi là Linh Hy hay là Liên Khê, thật sự là ta nghe không rõ..."
"Ê? Ngươi...!" Văn Viễn xắn tay áo lên, trông như muốn đánh ta, nhưng bị Bồi Tịch ngăn lại.
"Thôi nào, Văn Viễn, không phải lỗi của Liễu Nhi."
Hắn thở dài một hơi, nói: "Rốt cuộc cũng là do ta hoảng hốt, nên mới tin vào tin giả, giờ biết Tạ Linh Hy không chết, ta cũng thấy nhẹ nhõm hơn."
Ta bước lên trước, rụt rè nhìn hắn: "Tiểu Công gia, xin lỗi ngài."
"Không sao."
Hắn lắc đầu, có vẻ như vừa trải qua một trận bão táp mà sống sót.
Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa sân sau đột nhiên bị một người đạp tung ra.
"Bồi Tịch!"
Một tiếng hét giận dữ, khiến mọi người trong sân đều giật mình.
Ta ngó đầu ra nhìn, lòng tràn ngập vui mừng.
Ca ca!
Hai năm không gặp, ca ca dường như đã cao lớn hơn, giờ đây đã là một chàng trai trẻ với vai rộng eo thon.
Huynh ấy nhìn thấy ta, ngẩn người, không nói gì, nhưng ánh mắt đã chửi rủa ta cả nghìn câu.
Rất nhanh, huynh ấy ép mình dời ánh mắt, giận dữ nhìn Bồi Tịch: "Ta nghe nói ngươi tung tin đồn khắp nơi rằng muội muội ta c.h.ế.t rồi? Ngươi có ý đồ gì?"
Bồi Tịch vội vàng bước tới giải thích: "Thống lĩnh Tạ, hiểu lầm rồi, là nha hoàn từ Thục địa của ta nghe nhầm tên, tưởng rằng Linh Hy nhảy sông, tuyệt đối không phải ta cố tình tung tin đồn."
"Nha hoàn nào?"
Bồi Tịch khựng lại, đứng chắn trước mặt ta: "Nàng ấy cũng là vô tình sai lầm, xin Thống lĩnh Tạ đừng trách phạt."
Ca ca ta chẳng thèm để ý đến hắn, đi vòng qua hắn tiến đến trước mặt ta: "Là ngươi sao? Ngươi tên gì?"
"Liễu Nhi."
Ta ngoan ngoãn đáp lời, dùng ánh mắt cầu xin huynh ấy đừng vạch trần ta.
Ca ca ta không chịu nổi khi ta giả vờ đáng thương, nhìn ta vài lần, cơn giận nguôi đi một nửa.
Ánh mắt anh ấy chợt lóe lên, bỗng nhiên nói: "Cô bé này thật xinh đẹp."
...Vô duyên vô cớ khen ta làm gì?
Ta còn đang ngơ ngác, thì lại nghe huynh ấy nói với Bồi Tịch: "Ta mang cô bé này đi, ta sẽ không tính toán với ngươi nữa, thế nào?"
Bồi Tịch: "Hả?"
Ta: "Hả?"
Ta chợt hiểu ra, Ca ca ta đến tìm Bồi Tịch để tính sổ chẳng qua là cái cớ, huynh ấy là vì ta mà đến!
Ta vội vàng từ chối: "Thống lĩnh Tạ! Ta sinh là người của Quốc Công phủ, c.h.ế.t là quỷ của Quốc Công phủ, đời này ta không thờ hai chủ, nếu ép buộc ta, ta sẽ đ.â.m đầu chết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bồi Tịch kinh ngạc nhìn ta: Không ngờ nàng ta lại trung thành như vậy.
Ca ca ta nghiến răng: "Quốc Công phủ toàn là kẻ xấu, ngươi ở lại đây, cẩn thận bị người ta bắt nạt."
"Ta không cho phép ngươi nói xấu Tiểu Công gia của ta!"
Hồng Trần Vô Định
Ta hét lên một tiếng, nắm lấy cổ áo ca ca, thì thầm: "Nếu ngươi dám mang ta về, ta sẽ nói ra chuyện ngươi thích góa phụ đấy!"
"Ngươi, ngươi, ngươi!"
Ca ca ta mặt đỏ bừng, sợ ta thật sự sẽ nói ra chuyện của huynh ấy, đành phải thỏa hiệp.
Nghiến răng nói: "Ngươi đã trung thành như vậy, bổn tướng quân sẽ không ép buộc ngươi nữa."
Huynh ấy buông ta ra, mắng Văn Viễn vài câu, khi chuẩn bị rời đi, lại không yên tâm mà quay đầu nhìn ta: "Nếu người của Quốc Công phủ bắt nạt ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta."
Nói xong, lại trừng mắt nhìn Bồi Tịch: "Ta nói cho ngươi biết, muội muội ta rất tốt, ăn được ngủ được, ngươi là cái thá gì, mà đáng để nàng đau lòng? Nếu ngươi còn tung tin đồn về nàng ấy, coi chừng ta một mồi lửa thiêu rụi Quốc Công phủ của ngươi!"
Ta đứng bên cạnh nhìn, ngẩn ngơ, chợt hiểu ra, ca ca đang an ủi ta, đừng buồn vì chuyện từ hôn.
Yên tâm đi ca ca, ta không buồn.
Nhưng Bồi Tịch phụ bạc và làm nhục ta, ta không thể tha thứ.
6
Sau khi ca ca ta rời đi, Văn Viễn vỗ n.g.ự.c thở phào nhẹ nhõm: "Tính tình của Tạ Phi thật quá bạo dạn, may mà Tạ tiểu thư bình an vô sự, nếu không, ta sợ hắn sẽ thật sự đốt cháy Quốc Công phủ của chúng ta... Tiểu Công gia, hôn sự này có còn tiếp tục từ không?"
"Hôn sự này đương nhiên phải từ chứ, ngươi không nghe hắn nói sao? Tạ Linh Hy không đặt nặng chuyện này, đã như vậy thì..."
"Thư từ hôn đã gửi đi rồi, cũng chẳng cần phải lo lắng nữa."
...Lời nói của ca ca ta quả thật đã giải tỏa hết cho Bồi Tịch.
Ngay cả chút áy náy cuối cùng của hắn cũng tan biến.
Văn Viễn thì thầm: "Nhưng mà, Quốc Công gia và phu nhân không đồng ý..."
Bồi Tịch thản nhiên nói: "Họ không đồng ý một lần, ta sẽ nói hai lần, ba lần, cuối cùng họ cũng sẽ phải đồng ý, sợ gì chứ, họ có giận thì cũng chỉ đánh ta một trận thôi."
Văn Viễn hạ giọng thêm: "Nhưng lần nào cũng là tiểu nhân bị đánh thay ngài mà..."
Bồi Tịch liếc nhìn hắn: "Nếu họ đồng ý sớm, ngươi sẽ không bị đánh, cho nên, ngươi cũng phải nghĩ cách giúp ta."
"Ồ."
Văn Viễn tỏ vẻ ấm ức, gật đầu.
Nhìn ta, hắn lại thắc mắc: "Tạ Phi thường ngày không phải là người dễ bị nhan sắc làm mờ mắt, sao vừa nhìn thấy Liễu Nhi, lại đột nhiên muốn mang nàng về?"
Ta tim đập thình thịch.
Cười ngượng ngùng đáp: "Có gì lạ đâu, dù sao Liễu Nhi ta, khụ khụ, cũng có chút nhan sắc mà..."
Văn Viễn lật mắt.
Bồi Tịch nhìn ta, nói: "Liễu Nhi, xem ra Thống lĩnh Tạ có chút tình cảm với ngươi, ngươi thật sự cam lòng ở lại đây làm nha hoàn sao?"
Ta kiên quyết gật đầu: "Tiểu Công gia, một tôi tớ không thờ hai chủ, Liễu Nhi không phải là người tham vinh hoa phú quý."