Loạn Kinh Hoa

Chương 5



Ta đi qua từng nhóm người, nhưng vẫn không tìm thấy Bồi Tịch.

 

Khi đi đến một gác lầu, thấy nơi đó có rất nhiều người tụ tập, ta liền chen vào xem.

 

Người đứng phía trước đang giương cung, chuẩn bị b.ắ.n lên lầu.

 

Mũi tên này không có lông vũ, đầu tên cũng là đầu gỗ cùn, thực chất chỉ là một đoạn gậy gỗ.

 

Ta ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện ra trên gác lầu có bày một hàng hoa mẫu đơn trắng, ở mé trái có một cô gái mặc áo xanh che mặt đang đứng.

 

Ta hỏi người bên cạnh: "Đây là đang làm gì vậy?"

 

Người đó chẳng buồn nhìn ta, chỉ đáp: "Đây là trò chơi do Trường Công chúa đặt ra, chỉ cần b.ắ.n trúng bông hoa được chỉ định, ngươi có thể mang về bất cứ chậu hoa quý nào ở đây."

 

Liệu có đáng giá không nhỉ?

 

Ta thầm nghĩ.

 

"Cô gái trên lầu là Trường Công chúa sao?"

 

"Không phải, Trường Công chúa không có ở đây... Ngươi là ai? Tránh ra, đừng hỏi ta nữa."

 

Ta liền im lặng.

 

Người đàn ông phía trước đã giương cung sẵn sàng.

 

Cô gái mặc áo xanh trên gác lầu lạnh lùng hỏi: "Lần này là bông nào?"

 

Người đàn ông trán đẫm mồ hôi, đáp: "Vẫn là bông thứ hai bên trái."

 

Nói xong, hắn nheo mắt nhắm mục tiêu.

 

Ta đang chăm chú theo dõi, bỗng nhiên nghe thấy ai đó nhắc đến tên ta.

 

"Các ngươi có biết Tạ Linh Hy ở Thục Quận không? Nghe nói, cô ấy bị Tiểu Công gia từ hôn rồi đấy!"

 

"Ta đang định nói đây!"

 

Một người phụ nữ vỗ tay nói: "Ta đã biết hôn sự này sẽ không thành mà! Cái cô Tạ Linh Hy đó lớn lên ở thôn dã, thô lỗ không chịu nổi, làm sao Tiểu Công gia lại để mắt đến nàng ấy được?"

 

Tim ta chợt thắt lại.

 

Quay đầu nhìn, những người đang bàn tán về ta đứng không xa, mặt mày đầy vẻ khinh thường.

 

Người phụ nữ ban đầu mở lời liền trợn mắt, lại nói: "Nghe nói ở Thục Quận, nàng ta rất kiêu ngạo, bây giờ bị từ hôn, chắc là không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa."

 

Một đám người đồng thanh tán đồng.

 

Một chàng trai trẻ đứng bên cạnh cũng phụ họa: "Đáng đời, ta nghe nói, Tạ Linh Hy ở Thục Quận được nuông chiều đến hư hỏng, chẳng có chút giáo dưỡng nào, một tiểu thư mà còn cưỡi ngựa b.ắ.n cung, bắt cá săn chim, suốt ngày rong chơi, thế thì làm sao chấp nhận được? Ai dám cưới nàng ta chứ?"

 

"Ta cũng nghe nói rồi, ban đầu ta còn không tin, giờ thì ta tin rồi, nếu không phải Tạ Linh Hy có đức hạnh kém cỏi, Tiểu Công gia sao lại từ hôn vô duyên vô cớ như vậy, phải không?"

 

Ta nắm chặt tay.

 

Từ khi còn bé, ông nội đã dạy ta học hành, bà nội dạy ta thêu thùa, chị dâu dạy ta cưỡi ngựa b.ắ.n cung, thím dạy ta quy củ lễ nghi.

 

Ta học hành rất chăm chỉ, không phụ lòng bất cứ ai, dù là người trong nhà hay khách bên ngoài, ai cũng nói rằng ta không làm mất mặt cha ta.

 

Nhưng những người ở kinh thành này, chỉ vì vài lời đồn đại mà vu khống ta đủ điều.

Hồng Trần Vô Định

 

Giờ đây Bồi Tịch từ hôn, họ lại càng tin tưởng vào những lời đồn đại đó.

 

Thật đáng tiếc là lúc này ta không tiện để lộ thân phận, nếu không, nhất định phải mắng chửi bọn họ cho hả dạ.

 

Trong lúc ta còn đang thất thần, người đàn ông phía trước đã b.ắ.n ra một mũi tên.

 

Đám đông lập tức phát ra tiếng thở dài.

 

Không cần nhìn cũng biết là b.ắ.n trượt.

 

Khoảng cách quá xa, lại là b.ắ.n ngược lên, người bình thường rất khó b.ắ.n trúng.

 

Người đàn ông thở dài, không cam lòng mà ném cung xuống, bỏ đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô gái mặc áo xanh trên lầu ngáp một cái, chán nản nhìn xuống phía dưới, nói:

 

"Nhiều người như vậy, mà chẳng có ai dùng được."

 

Ta cảm thấy như mình cũng bị mắng.

 

Ta nhìn về phía đám người vừa nói xấu ta.

 

Họ có vẻ muốn thử, nhưng lại không dám tiến lên.

 

Tính hiếu thắng của ta bị khơi dậy, ta mím môi, ngẩng đầu nói: "Ai nói là không có ai dùng được?"

 

Mọi người lập tức quay sang nhìn ta.

 

Ta tiến lên một bước, cúi xuống nhặt cung tên.

 

Cô gái mặc áo xanh nhìn ta, nghĩ rằng ta cũng chỉ là một kẻ làm màu, liền hờ hững hỏi: "Ngươi muốn b.ắ.n bông nào?"

 

Trong tầm mắt, người đàn ông vừa nói ta không có giáo dưỡng, không ai thèm lấy đang khoanh tay xem kịch.

 

Ta giữ bình tĩnh, tập trung nhìn về phía trước.

 

Giương cung lên, lạnh nhạt nói: "Ta muốn b.ắ.n bông hoa ở cạnh mép đó."

 

Cô gái mặc áo xanh khẽ trừng mắt, định nói gì đó.

 

Ta không đợi, "vút" một tiếng, mũi tên xé gió bay đi.

 

Mọi người đều sững sờ.

 

Vài giây sau, cả đám người ồn ào hẳn lên.

 

Cô gái mặc áo xanh từ trong sự kinh ngạc hồi thần lại, vội vàng sờ lên búi tóc.

 

Một sợi tóc cũng không loạn, nhưng bông hoa đã không còn.

 

Cô ấy quay lại, nhìn mũi tên cắm dưới đất.

 

Ngây người một lúc, cô quay đầu nhìn ta, trong đôi mắt ngạc nhiên dần dần hiện lên nụ cười.

 

"Ngươi b.ắ.n trúng rồi, hoa trong vườn này, ngươi thích chậu nào thì cứ mang đi."

 

"Đa tạ."

 

Ta mím môi cười.

 

Đám đông vỗ tay tán thưởng, người đàn bà lắm mồm ban nãy há hốc miệng, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

 

Ta lạnh lùng hừ một tiếng trong lòng, đặt cung xuống, quay người định rời đi.

 

Bỗng nhiên, ta chạm phải ánh mắt từ đằng xa.

 

Người ấy đang nhìn ta đầy ngạc nhiên, như thể vừa mất hồn.

 

Bồi Tịch?

 

Ta ngừng một lát, thu lại ánh lạnh trong mắt, vội vàng chạy đến chỗ hắn.

 

"Tiểu Công gia!"

 

Nghe ta gọi, nhiều người quay đầu nhìn hắn, chào hỏi.

 

Hắn dường như không nhìn thấy họ, chỉ đờ đẫn nhìn ta chạy tới.

 

Ta dừng lại trước mặt hắn, hỏi: "Ngài đến đây từ lúc nào? Vừa rồi ta tìm ngài mãi mà không thấy."

 

"Ồ..."

 

Hắn hoàn hồn, nói: "Ta vừa nhìn từ xa thấy có người giống ngươi, liền đi theo, không ngờ đúng là ngươi."

 

Nói xong, hắn nhìn ta sững sờ, hỏi: "Liễu Nhi, ngươi b.ắ.n cung giỏi thật, học từ khi nào vậy?"

 

"Chỉ là... lúc rảnh rỗi, học chơi thôi mà..."

 

Ta hơi chột dạ, liền chuyển chủ đề: "Tiểu Công gia, hôm nay Văn Viễn không đến được, ta sẽ đi theo hầu ngài."