Hắn gật đầu, rất hài lòng: "Tốt, rất tốt, Liễu Nhi, ngươi là người trung thành, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Ta mỉm cười nhìn hắn.
Trong lòng tưởng tượng đến lúc hắn phát hiện ra thân phận thật của ta, không biết khi ấy hắn sẽ có biểu cảm như thế nào.
7
Ngày thứ hai sau khi vào Quốc Công phủ, Bồi Tịch đã rất tin tưởng ta.
Đối đãi với ta không khác gì so với Văn Viễn.
Hắn thậm chí còn đích thân dặn dò quản gia, bảo hắn chăm sóc ta cẩn thận, đừng để người khác trong phủ ức h.i.ế.p ta.
Hoa di vui mừng đến mức không ngậm miệng lại được, rì rầm với ta, nói rằng Tiểu Công gia đối đãi với ta thật tốt, biết đâu chừng, ta có thể trở thành thiếp của hắn, từ đó hưởng phúc sống những ngày tháng giàu sang.
Ta chẳng có thời gian để tranh luận với bà.
Bồi Tịch bảo ta đi tìm một tấm thiệp mời.
Thiệp mời dự tiệc ngắm hoa ở phủ Trường Công chúa.
Thiệp mời vừa được gửi đến mấy hôm trước, không biết đã để đâu mất, Bồi Tịch có vẻ muốn đi, nên bảo ta tìm lại.
Tiệc ngắm hoa này, nói là ngắm hoa, thực ra là cái cớ để tụ tập mọi người lại một chỗ.
Ở Thục Quận, tiệc ngắm hoa đã trở thành nơi mặc định để mai mối, có lẽ ở kinh thành cũng tương tự.
Bồi Tịch định đi để tìm người mà hắn trúng ý ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?
Ta lật một chồng sách, phía dưới lộ ra một tấm gỗ khắc hoa văn tinh xảo màu đỏ, đúng là tấm thiệp mời đó.
Lúc này, Bồi Tịch và Văn Viễn cũng đã trở về.
Bồi Tịch đi phía trước, mặt mày cau có như vừa ăn phải trứng thối.
Văn Viễn mồ hôi đầm đìa, vội nói: "Tiểu Công gia, chuyện ngài định đến Vạn Hạc Lâu thật không phải do tiểu nhân nói cho Quận chúa Vinh Xương biết, ngài cũng biết mà, từ nhỏ nàng ấy đã thích ngài, trăm phương nghìn kế dò la hành tung của ngài, tiểu nhân cũng không biết ai nói với nàng ấy..."
Bùi Tịch lạnh lùng đáp: "Được rồi, ta đâu có nói là ngươi."
Văn Viễn lo lắng: "Chẳng qua tiểu nhân sợ ngài nghi ngờ mình thôi mà."
Văn Viễn ấm ức bĩu môi, len lén liếc hắn một cái, hỏi: "Hôm nay đã trốn được rồi, nhưng vài ngày nữa lại có tiệc ngắm hoa, đến lúc đó thì sao? Mỗi lần gặp ngài, nàng ấy đều như chó nhìn thấy bánh bao thịt vậy..."
Bồi Tịch nhíu mày: "Lúc đó Trường Công chúa cũng có mặt, nàng ấy sẽ không dám làm gì quá đáng đâu. Chờ tiệc ngắm hoa kết thúc, ta tránh nàng ấy là xong."
Nói đến đây, hắn đã bước vào phòng.
Thấy ta, hắn tiện miệng hỏi: "Liễu Nhi, đã tìm thấy thiệp mời chưa?"
Hồng Trần Vô Định
Ta vội gật đầu, đưa cho hắn: "Đã tìm thấy rồi."
Hắn liếc nhìn tấm thiệp, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Thì ra là ngày mai? Thôi, ngươi lui đi."
"Vâng."
Ta lui ra khỏi phòng.
Quay đầu lại nhìn, thấy Bồi Tịch đang xoa thái dương, trông rất đau đầu.
Vừa nghe những lời hắn nói lúc nãy, dường như hắn rất chán ghét vị Quận chúa Vinh Xương kia?
Ta bước thêm vài bước, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.
Nếu Quận chúa Vinh Xương thích Bồi Tịch như vậy, tại sao ta không giúp một tay, tác hợp cho họ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe lời họ nói vừa rồi, có vẻ như Quận chúa Vinh Xương tính tình rất mạnh mẽ.
Bồi Tịch ghét nàng ấy, nhưng lại không làm gì được.
Thế thì ta cứ nhất quyết đẩy hắn về phía nàng ta.
Để cho cả đời hắn, cũng đừng hòng tìm được cái gọi là "người định mệnh" của mình.
8
Sáng hôm sau, ta đứng ở cửa tiễn Bồi Tịch lên xe ngựa.
Khách mời đến dự tiệc ngắm hoa có thể mang theo tùy tùng.
Tuy nhiên, Bồi Tịch là một công tử, chỉ có thể mang theo nam bộc, sẽ không mang ta theo.
Nhưng có gì quan trọng đâu?
Ta luôn có cách của mình.
Ta nhìn Văn Viễn đứng bên cạnh xe, gương mặt ngày càng méo mó, thầm đếm ngược trong lòng.
Rất nhanh sau đó, Văn Viễn ôm bụng, không thể chịu nổi nữa: "Tiểu Công gia, tiểu nhân... tiểu nhân đau bụng quá, không nhịn được nữa!"
"Hả?"
Bồi Tịch ngạc nhiên: "Không kịp nữa rồi, cố mà nhịn đi!"
"Thật không được rồi! Tiểu Công gia, ngài đi trước đi, tiểu nhân sẽ đuổi theo sau!"
Văn Viễn mặt đỏ bừng, cúi đầu chạy thẳng về phía phủ, hoàn toàn không để ý đến Bồi Tịch phía sau.
"Này! Ngươi nhanh lên đấy!"
Bồi Tịch thở dài, nhìn mặt trời đã lên cao, đành bất đắc dĩ lên xe ngựa, lệnh cho phu xe đi trước.
Ta quay người lại, bước về phía nhà vệ sinh.
Hôm qua sau khi ca ca rời đi, vì lo lắng, đã phái người đến giám sát ta, và ta đã phát hiện ra hắn.
Thật tiện, ta có thể nhờ hắn giúp đỡ một số việc.
Chẳng hạn như mua thuốc xổ.
Một nén hương sau, ta cầm chìa khóa phòng của Văn Viễn quay trở lại.
Hắn phải ngồi lì trong nhà xí một lúc lâu, mà bên cạnh Bồi Tịch lại không thể thiếu người hầu hạ, chẳng còn cách nào khác, hắn đành ném chìa khóa cho ta, bảo ta mặc đồ của hắn, đi tìm Bồi Tịch.
Ta vào phòng của Văn Viễn, thay bộ đồ của hắn, búi tóc đơn giản như nam nhi.
Ta vốn đã cao hơn các cô gái khác nửa cái đầu, ngũ quan lại giống cha ta, rất anh khí, mặc nam trang cũng không thấy lạc lõng.
Ta chỉnh lại y phục, soi vào gương đồng, trông cũng khá bảnh bao.
Ta mím môi cười, tâm trạng khá tốt, liền đuổi theo Bồi Tịch.
Vì đã mất khá nhiều thời gian, khi ta đến phủ Trường Công chúa, Bồi Tịch đã vào trong.
May mắn thay, thẻ bài của Quốc Công phủ rất hữu dụng, lính canh vừa nhìn thấy đã lập tức cho ta vào.
Trường Công chúa là chị ruột của Hoàng thượng, quyền lực rất lớn, phủ đệ cũng được xây rất rộng.
Hôm nay tiệc ngắm hoa có rất đông người đến dự, nhiều nam thanh nữ tú tụ tập lại thành từng nhóm, có người chơi trò uống rượu, có người b.ắ.n cung, trò chuyện vui vẻ, không khí náo nhiệt vô cùng.
Ngày xưa, triều đình ta cũng rất chú trọng đến việc nam nữ phân biệt, các cuộc tụ họp không cùng ngồi chung bàn.
Nhưng sau khi Trường Công chúa tham chính, phong tục xã hội đã trở nên cởi mở hơn nhiều, dần dần cũng không còn quá chú trọng những quy tắc ấy nữa.