Loạn Tâm

Chương 10



“Vương Thắng Lợi, đừng nghĩ tôi không biết anh đang có ý gì! Anh cũng là quân nhân, anh phải biết phá hoại hôn nhân quân đội là phạm pháp, là vô đạo đức!”

Tôi giận dữ, lảo đảo bước đến trước mặt Lương Khoan, giơ tay tát anh ta một cái thật mạnh.

“Lương Khoan, anh giúp một góa phụ thì là đức hạnh cao quý, còn anh Vương giúp tôi thì là vô đạo đức sao?”

“Nếu thế, tôi chẳng ngại làm góa phụ đâu!”

“Trước khi nói người khác, hãy tự xem lại mình đã làm gì chưa?”

Câu nói của tôi khiến xung quanh im phăng phắc.

Mãi một lúc sau, Lương Khoan mới phản ứng: “Lý Nguyệt Nga, em muốn tôi c.h.ế.t à?”

“Tôi muốn anh c.h.ế.t thì có gì sai? Chồng Hồ Lệ Tĩnh hy sinh, cô ta liền có người đàn ông ‘tình nghĩa’ như anh dâng tận cửa.”

“Mỗi ngày chạy sang nhà cô ta, lo từ việc lớn đến việc nhỏ, bổ củi, gánh nước, làm việc nhà. Sợ cô ta thiếu áo mặc, anh cho phiếu vải. Sợ cô ta không có thịt ăn, anh cho phiếu thịt.”

“Còn tôi, một người có chồng, tự bổ củi, tự gánh nước, tự làm mọi việc nhà. Ba tháng ở khu này, tôi chưa mua được cái áo nào, chưa ăn được miếng thịt nào do anh mang về.”

“Tôi ghen tị vì chồng cô ta hy sinh, cô ta vẫn sống tốt như vậy, thì sao? Nếu chồng tôi c.h.ế.t mà tôi được sống sung sướng như cô ta, tôi cũng sẵn sàng.”

Lời nói của tôi khiến mọi người xung quanh sững sờ. Đây là lần đầu tiên họ thấy một người phụ nữ thẳng thừng nói muốn chồng mình c.h.ế.t để có cuộc sống tốt hơn.

“Cô vợ này sống ấm ức thật, nhưng cũng không đến mức nguyền rủa chồng chết, đúng là quá độc ác.”

“Không hẳn, tôi nghĩ cô ấy chỉ đang quá tức giận thôi. Có chồng mà chẳng khác gì không, sống thế này thì ly hôn đi cho xong.”

Mọi người bắt đầu chỉ trỏ, không chỉ nhắm vào tôi mà còn cả Lương Khoan.

Tôi phớt lờ ánh mắt và lời bàn tán, quay người loạng choạng bước về nhà.

Vì có nhiều người xung quanh, lão Vương không tiện đỡ tôi.

Tôi về nhà khá lâu sau, Lương Khoan mới trở về.

Thấy tôi vẫn chưa ngủ, anh ta liền tỏ thái độ khó chịu.

“Lương Khoan, chúng ta ly hôn đi.”

“Lý Nguyệt Nga, em đừng làm loạn nữa! Chuyện em làm ầm ở bệnh viện hôm nay còn chưa đủ sao?”

Tôi nghĩ bụng: “Vẫn chưa đủ đâu.”

“Tôi muốn ly hôn!”

“Đừng có giở trò nữa, ly hôn cái gì chứ.”

Tôi cương quyết: “Anh viết đơn, tôi ký.”

Anh ta tức giận: “Có phải em để mắt đến lão Vương rồi không?”

Đúng là tôi để mắt đến, nhưng tất nhiên tôi không thể thừa nhận.

“Nếu anh không viết đơn ly hôn, tôi sẽ tìm chính ủy nói chuyện.”

“Em điên rồi à? Em định nói gì với chính ủy? Nói tôi không nên giúp đỡ mẹ con Hồ Lệ Tĩnh à?”

Tôi đập một tờ giấy xuống trước mặt anh ta: “Nếu anh không viết đơn ly hôn, tôi sẽ mang tờ giấy này đi gặp chính ủy.”

Anh ta nhặt tờ giấy lên, nhìn kỹ.

“‘Mười câu hỏi mười câu trả lời’, đây là cái gì?”

Anh ta vừa đọc vừa lẩm bẩm.

“Câu hỏi thứ nhất: Nhà mình hết nước, nhà Hồ Lệ Tĩnh cũng hết nước, anh sẽ gánh nước cho ai?”
“Đáp: Cho Hồ Lệ Tĩnh.”

“Em viết cái quái gì thế này? Đương nhiên là gánh nước cho Hồ Lệ Tĩnh, em cũng đâu phải không gánh được!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com