Loạn Tâm

Chương 11



Tôi im lặng, anh ta tiếp tục đọc.

“Câu hỏi thứ hai: Nhà mình hết củi, nhà Hồ Lệ Tĩnh cũng hết củi, anh sẽ bổ củi cho ai?”
“Đáp: Cho Hồ Lệ Tĩnh.”

“Cô ấy là người thành phố, làm gì quen làm việc nặng, tất nhiên phải bổ củi cho cô ấy. Em đâu có yếu đuối đến mức không làm được!”

Tôi vẫn im lặng.

“Câu hỏi thứ ba: Quần áo của Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tĩnh đều cũ, anh sẽ đưa phiếu vải cho ai?”
“Đáp: Cho Hồ Lệ Tĩnh.”

Lần này anh ta không nói gì, chỉ tiếp tục đọc.

“Câu hỏi thứ tư: Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tĩnh đều lâu rồi chưa ăn thịt, anh sẽ đưa phiếu thịt cho ai?”
“Đáp: Cho Hồ Lệ Tĩnh.”

Giọng anh ta nhỏ dần.

“Câu hỏi thứ năm: Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tĩnh đều bị ốm, anh sẽ đưa ai đi bệnh viện?”
“Đáp: Đưa Hồ Lệ Tĩnh.”

Anh ta lắp bắp: “Anh… anh không biết em cũng bị ốm, nếu biết, anh đã đưa em đi rồi.”

Tôi vẫn giữ im lặng, nhìn anh ta đầy châm biếm.

“Câu hỏi thứ sáu: Nếu Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tĩnh cùng xuất viện, anh sẽ ở bên ai?”
“Đáp: Ở bên Hồ Lệ Tĩnh.”

“Câu hỏi thứ bảy: Giữa Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tĩnh, ai gọi anh cũng sẽ đến ngay lập tức?”
“Đáp: Hồ Lệ Tĩnh.”

“Câu hỏi thứ tám: Nếu cả Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tĩnh đều muốn đi xem phim với anh, anh sẽ đi với ai?”
“Đáp: Hồ Lệ Tĩnh.”

“Câu hỏi thứ chín: Ai là vợ của anh, Lý Nguyệt Nga hay Hồ Lệ Tĩnh?”
“Đáp: Lý Nguyệt Nga.”

“Câu hỏi thứ mười: Làm thế nào để trở thành một người chồng tốt?”
“Đáp: Chăm sóc tốt cho mẹ con Hồ Lệ Tĩnh, không để họ làm việc nặng. Để vợ mình tự gánh nước, bổ củi.”
“Cho mẹ con Hồ Lệ Tĩnh ăn thịt, còn vợ mình chỉ ăn rau với ngũ cốc.”
“Để mẹ con Hồ Lệ Tĩnh mặc đồ mới, còn vợ mình mặc đồ cũ.”
“Nếu Hồ Lệ Tĩnh bị bệnh, nhất định phải ở bên cạnh chăm sóc…”

Giọng anh ta càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng im bặt.

“Tôi nói rồi, nếu anh không viết đơn ly hôn, tôi sẽ mang cái này đến gặp chính ủy. Anh tự chọn đi.”

“Là anh muốn giữ cuộc hôn nhân này, hay để mình và Hồ Lệ Tĩnh mất mặt trước mọi người? Anh tự quyết.”

“Nguyệt Nga, anh nghĩ em quen làm mọi việc nên anh không để ý. Sau này, trước khi giúp cô ấy, anh sẽ làm xong việc nhà.”

Tôi tức giận: “Đến giờ phút này rồi mà trong đầu anh vẫn chỉ nghĩ đến Hồ Lệ Tĩnh!”

“Không có sau này. Nếu sáng mai tôi không thấy đơn ly hôn, tôi sẽ trực tiếp gặp chính ủy.”

Lương Khoan giận dữ: “Lý Nguyệt Nga, nói thật đi, em nhất định đòi ly hôn vì em để ý lão Vương phải không?”

Tôi cười lạnh: “Tôi để ý ai cũng chẳng liên quan đến anh. Nhưng nếu tái hôn, tôi chắc chắn sẽ cưới một người biết gánh nước, bổ củi, mua đồ ăn, mua quần áo cho tôi!”

Sáng hôm sau, tôi quả nhiên thấy đơn ly hôn. Tôi ký ngay.

Lương Khoan nói muốn tự mình nộp cho chính ủy, nhưng tôi không đồng ý. Lỡ anh ta lừa tôi thì sao?

Vậy nên tôi cùng anh ta đi gặp chính ủy.

“Các cậu làm gì thế này? Ly hôn không phải trò đùa!” Chính ủy nhíu mày.

“Chính ủy, đây là quyết định của cả hai chúng tôi. Phải không, Lương Khoan? Anh nói với chính ủy đi, hay để tôi nói?”

Lương Khoan nghe ra ý đe dọa trong giọng tôi, buộc phải lên tiếng:

“Chính ủy, chúng tôi không hợp nhau, đã bàn bạc xong rồi. Xin anh đừng can thiệp nữa.”

Chính ủy tức giận: “Cậu đúng là không biết quý trọng! Cả khu này ai cũng ghen tị vì cậu cưới được một người vợ tháo vát, đảm đang như thế. Cậu lại còn đi gây chuyện!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com