Loạn Tâm

Chương 12



Tôi vội vàng chen lời: “Chính ủy, thực sự chúng tôi không còn tình cảm. Mong anh giúp chúng tôi hoàn tất thủ tục nhanh nhất. Tôi muốn sớm quay về quê để còn kiếm công điểm.”

Chính ủy nhìn Lương Khoan: “Tôi hỏi cậu lần cuối, nghĩ kỹ chưa?”

Tôi thấy anh ta do dự, liền thúc giục:

“Lương Khoan, tôi không muốn nói thêm gì với chính ủy nữa.”

Anh ta nghiến răng: “Chính ủy, tôi đã nghĩ kỹ rồi.”

Chính ủy tức đến mức thở hắt ra.

“Được, cậu không trân trọng thì sẽ có người trân trọng. Đồng chí Lý Nguyệt Nga, tôi sẽ phê duyệt đơn ly hôn, nhanh chóng làm thủ tục cho các cậu.”

Lúc này, Vương Thắng Lợi đã đứng bên ngoài một lúc lâu. Nghe thấy tôi sắp ly hôn, anh ấy bỗng thấy lòng nhẹ nhõm một cách lạ kỳ.

Nhìn thấy tôi và Lương Khoan bước ra khỏi văn phòng chính ủy, mỗi người một hướng, anh ấy lặng lẽ theo sau tôi.

Cảm thấy có người đi sau, tôi có chút lo lắng.

Quay lại thấy là lão Vương, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Vương, sao không đi huấn luyện?”

“Tôi vừa đi làm chút việc. Lúc ở văn phòng chính ủy, tôi nghe nói cô và Lương Khoan sắp ly hôn. Có thật không?”

Tôi mỉm cười: “Thật. Chờ lấy được giấy ly hôn, tôi sẽ về quê. Cảm ơn anh Vương đã chăm sóc tôi trong thời gian qua. Nếu không có anh giúp đỡ, chắc tôi chẳng chịu đựng được đến bây giờ.”

“Tôi thừa nhận, tôi là người hẹp hòi. Tôi không muốn chồng mình cứ xoay quanh người phụ nữ khác. Tôi muốn anh ấy chỉ để tâm đến mình tôi. Anh Vương, anh nói xem, tôi có quá hẹp hòi không?”

“Không đâu. Cô là một người phụ nữ rộng lượng và đảm đang. Vậy về quê, cô định làm gì?”

“Đi làm kiếm công điểm, tự nuôi sống mình. Nếu gặp được người đàn ông biết gánh nước, bổ củi, mua quần áo, mua thịt cho tôi, thì tôi sẽ tái hôn.”

Anh ấy có vẻ ngạc nhiên: “Cô chỉ có yêu cầu đơn giản vậy sao?”

Tôi cũng ngạc nhiên: “Đơn giản à? Nhưng Lương Khoan chưa bao giờ làm được những điều đó cho tôi.”

Vừa nói, chúng tôi vừa bước đến trước nhà tôi.

“Anh Vương, đợi chút, tôi có cái này cho anh.”

Tôi vào nhà, lấy từ trong gói đồ ra hai đôi giày vải, một lớn một nhỏ, rồi mang ra đưa cho anh ấy.

Anh Vương thấy đôi giày thì sững lại, định không nhận vì cảm thấy không phù hợp. Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của tôi, anh ấy vô thức nhận lấy.

“Cái này tôi phải trả tiền.”

“Anh Vương, đây là lời cảm ơn tôi dành cho anh và Thạch Đầu, vì nhờ hai người mà tôi mới được ăn miếng thịt đầu tiên trong khu gia đình này. Không cần trả tiền. Nhưng sau này nếu giày của anh và Thạch Đầu hỏng, cứ viết thư cho tôi, lúc đó thì tôi sẽ tính tiền.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com