Loạn Tâm

Chương 3



Người phụ nữ này là người giỏi giang nhất khu, bổ củi, gánh nước, nấu nướng, mọi việc trong nhà đều được chị ta làm gọn gàng đâu ra đấy.

Dù mới chuyển đến được hai tháng, nhưng danh tiếng tháo vát đã lan khắp khu này.

Thậm chí, tôi từng nghe có người chồng trách vợ mình: “Sao cô không được như chị Lý Nguyệt Nga?”

“Lão Lương đâu rồi?”

“Anh ấy đang bổ củi, gánh nước cho Hồ Lệ Tĩnh.”

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của ông ấy, tôi vội xoa xoa lưng mình.

“Thật ra thì tôi làm được hết, chỉ là hôm qua trật lưng, không dám dùng sức, dùng là đau ngay.”

“Lương Khoan đi rồi, chắc chắn đến chiều mới về. Nhưng tôi còn phải nấu bữa trưa, giờ nhà không có nước, không có củi, chẳng làm được gì cả.”

“Được rồi, tôi thay đồ rồi qua ngay.”

Nhìn anh ấy đổ mồ hôi ròng ròng khi làm việc trong sân nhà tôi, tôi mỉm cười bước vào bếp.

Lưng tôi khỏe re ấy mà.

Tôi lấy ra chút bột mì trắng quý giá, làm một nồi to mì sợi.

Bể nước đã đầy, củi cũng được bổ xong.

Tôi bưng một thau mì sợi ra: “Doanh trưởng Vương, tôi làm chút mì sợi, anh mang về ăn cùng Thạch Đầu nhé. Cảm ơn anh nhiều lắm.”

Anh ấy nhìn thấy thau mì đầy bột trắng thì lắc đầu: “Chút việc nhỏ, đâu cần phải mời cơm.”

“Với anh là chuyện nhỏ, nhưng với tôi là chuyện lớn. Đây là lần đầu tiên tôi được người khác giúp gánh nước, bổ củi từ khi chuyển đến đây.”

“Không giấu gì anh, tôi thấy mấy việc này mệt mỏi lắm.”

Tôi thấy ánh mắt anh ấy lóe lên chút xót xa.

“Nếu vậy, tôi không khách sáo nữa. Sau này nếu lão Lương không rảnh, cứ gọi tôi qua giúp.”

“Sao mà dám phiền anh mãi. Mấy việc này tôi làm được mà. Mì nguội rồi không ngon, anh mang về ăn đi, Thạch Đầu chắc cũng đói rồi.”

Đúng như dự đoán, Lương Khoan ăn trưa xong mới về.

“Tiểu Hồ cảm ơn anh, nên mời anh ăn cơm trưa.”

“Cô ấy biết cách cảm ơn ghê ha.”

“Người ta có học, có văn hóa, đương nhiên biết cách cảm ơn.”

Tôi tức điên. Tôi không học nhiều, không có văn hóa, nên tôi không biết cảm ơn chứ gì?

Anh nghĩ anh là ai mà dám nói câu đó?

Đến ngày nghỉ, chồng tôi lại sang nhà Hồ Lệ Tĩnh giúp việc.

Tôi lại gõ cửa nhà lão Vương.

Tôi hơi ngại ngùng: “Anh Vương, mấy ngày này tôi không khỏe lắm. Anh biết phụ nữ có mấy ngày đó mà, tôi không làm nổi việc nặng, nhà lại hết nước, hết củi rồi.”

Anh ấy hơi khó xử: “Lão Lương lại đi giúp người ta à?”

Tôi gật đầu.

“Đi thôi!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com