Loạn Tâm

Chương 4



Lần này, anh ấy làm việc rất nhanh, kịp quay về trước bữa trưa.

Tôi lại nấu một chậu lớn mì sốt.

Rồi mang thẳng sang nhà lão Vương.

“Cô làm gì thế này?”

“Cảm ơn anh lần nữa. Thạch Đầu, lấy bát ra nào. Hôm nay dì làm mì sốt, món sở trường của dì đấy.”

Thằng bé bảy tuổi nước miếng chảy ròng ròng, hí hửng chạy đi lấy bát.

Nhìn vẻ háo hức của thằng bé, anh ấy không nói lời từ chối nữa.

Lần đầu bước vào nhà lão Vương, tôi nhận ra phòng của hai bố con trống trải vô cùng.

Ăn cơm xong, tôi tiện tay nhặt chiếc áo của Thạch Đầu vứt trong phòng khách, thấy trên đó có miếng vá thô kệch.

Tôi tháo miếng vá ra, rồi thêu lên đó một chiếc lá nhỏ xinh.

“Dì, dì giỏi quá!” Thạch Đầu nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh.

“Dì không biết đâu, mấy bạn trong khu nhìn miếng vá trên áo cháu cứ chê cười mãi, bảo là xấu. Giờ cháu sẽ mặc ngay ra ngoài để chúng xem, vá của ai mới là xấu.”

Tôi mỉm cười: “Sau này áo cháu rách, cứ mang cho dì, dì vá cho.”

“Cảm ơn dì, dì tuyệt nhất! Cháu đi ngay đây.”

Nhìn thằng bé thay áo rồi chạy vụt ra ngoài, Vương Thắng Lợi nhìn tôi chăm chú: “Cô có mục đích gì?”

Tôi ngẩn người: “Anh Vương, anh nói vậy là sao?”

“Củi thì có thể đốt dần, nước ít cũng đủ dùng. Dù cô không khỏe, cô vẫn có thể đợi Lương Khoan về rồi làm mấy việc đó.”

Bị anh ấy nói trúng tim đen, tôi có chút hoang mang. Sao tự nhiên anh ấy lại hỏi thẳng vậy?

Chẳng lẽ việc tôi đối xử tốt với Thạch Đầu làm ông ấy nghi ngờ?

Tôi hỏi: “Nếu anh biết, tại sao vẫn giúp tôi?”

Anh ấy đáp: “Chỉ thấy cô đáng thương.”

Tôi cười chua chát: “Hóa ra không chỉ mình tôi thấy mình đáng thương, mà cả anh cũng thấy tôi đáng thương.”

“Anh Vương, anh đừng lo. Tôi chẳng có mục đích gì cả, chỉ là muốn thử cảm giác có đàn ông giúp mình làm việc thôi.”

“Sau hai lần này, tôi nhận ra có người làm giúp thật sự rất tuyệt.”

“Đã nói rõ rồi, sau này tôi không phiền anh nữa.”

Lại một ngày nghỉ, Lương Khoan như thường lệ đi làm việc cho Hồ Lệ Tĩnh.

Tôi đứng sẵn ở giếng nước, từ xa thấy lão Vương đến lấy nước.

Tôi nhanh chóng gánh hai thùng nước, lảo đảo đi về, nhưng chân vấp phải đá, ngã nhào về phía trước.

May mắn được một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com