Lời Chia Tay Không Báo Trước

Chương 3



Chu Diệc Chi cao 1m88, khuôn mặt sáng sủa rạng rỡ, đứng đó thu hút không ít ánh mắt.  

Tôi kéo khóe môi, cảm thấy buồn cười.  

Chợt nhớ lại ngày trước, khi theo đuổi tôi, anh ta cũng gọi tôi là "Khả Khả" bằng giọng điệu dịu dàng như thế.  

"Khả Khả của anh xinh quá, nhìn mãi cũng không chán, chỉ muốn ở bên em mãi thôi!"  

"Khả Khả, sau này tan làm cứ đợi anh đến đón, trời lạnh lắm, anh đến rồi em hãy xuống."  

"Mai em muốn ăn gì? Anh nấu cho em nhé, sườn xào chua ngọt được không?"  

Nhưng rồi sau này…  

Tôi không còn thấy ánh mắt hạnh phúc ấy khi anh ta gọi tên tôi nữa.  

Chỉ còn những câu như:  

"Tống Khả, anh hơi mệt, buổi hòa nhạc ngày mai em đi một mình nhé."  

"Tống Khả, tối nay anh có việc, không đón em được đâu."  

"Tống Khả, chúng ta nên cho nhau chút không gian, em ngoài anh ra không có ai khác sao?"  

"Tống Khả, có phải em dính lấy anh quá rồi không…"  

Con người cũng giống như thủy triều vậy.  

Lúc lên lúc xuống, mà tôi lại cứ ngỡ rằng nó sẽ mãi ở đó, chẳng bao giờ rút đi.

6.  

Trong bữa ăn, mọi người không ngừng trêu chọc Hứa Khả và Chu Diệc Chi, Hứa Khả vui vẻ ôm lấy cánh tay anh ta, gương mặt ửng hồng hạnh phúc.  

Tôi chỉ cắm đầu ăn, cố gắng để bản thân no bụng.  

Chu Diệc Chi cũng dần thả lỏng, rõ ràng đã quẳng sự lúng túng ban nãy ra sau đầu.  

Giữa chừng, không biết ai đó vô tình nhắc đến: "Đúng rồi, nếu tôi nhớ không nhầm, Tống Khả và Chu Diệc Chi học cùng trường đại học phải không?"  

Tay tôi cầm đũa khựng lại, còn nét mặt Chu Diệc Chi cũng thoáng cứng đờ.  

Như sợ Hứa Khả hiểu lầm, anh ta liền nghiêng người, kéo cô ta sát vào mình, vòng tay ôm chặt bờ vai cô ta: "Ừm, đúng vậy."  

Hứa Khả ngạc nhiên: "Anh chưa từng kể với em nhỉ?"  

Tôi khó nhọc nuốt miếng thức ăn trong miệng, nhìn thẳng vào mắt Chu Diệc Chi, chậm rãi trả lời: "Vì không thân."  

Ánh mắt Chu Diệc Chi lóe lên một tia kỳ lạ, anh ta nhìn tôi, nhưng không hề phủ nhận.  

Có người tiếp lời, tò mò hỏi Hứa Khả: "Bạn trai em đẹp trai như vậy, chắc hồi đại học nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?"  

Tôi cười nhạt, uống một ngụm nước: "Ừ, cũng nhiều đấy. Nhưng anh ta chẳng để ý ai cả, vì lúc đó anh ta đang dốc sức theo đuổi một cô gái."  

Cánh tay Chu Diệc Chi đang ôm Hứa Khả bất giác siết chặt hơn.  

Bầu không khí chợt trở nên gượng gạo, chẳng còn ai dám đùa giỡn nữa.  

Hứa Khả trầm mặt, khẽ rời khỏi vòng tay Chu Diệc Chi, ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt không vui.  

Có người nhận ra sự khó xử của cô ta, vội vàng chuyển chủ đề, quay sang hỏi tôi: "Tống Khả xinh thế này, chắc hồi đại học cũng có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?"  

Tôi nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt, không hiểu sao lại cầm lên, uống cạn trong một hơi.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Có chứ, bọn tôi đã yêu nhau bảy năm."  

"Bảy năm?!" Mọi người đồng loạt kinh ngạc: "Sao chưa từng nghe cô nhắc đến bạn trai?"  

Chu Diệc Chi hình như hơi căng thẳng, yết hầu trượt lên trượt xuống, nuốt nước bọt.  

Tôi khẽ cười, lại rót thêm rượu vào ly: "Vì anh ta bận lắm, bận đến mức không có thời gian nhắn tin cho tôi, bận đến mức không có thời gian gặp tôi."  

"Thế nên, bọn tôi chia tay rồi."  

Rượu thật sự không ngon, vừa chát vừa đắng, nhưng tôi vẫn uống hết ly này đến ly khác.  

Cái cảm giác mơ hồ, lâng lâng này thật dễ chịu.  

Bầu không khí bỗng chốc trầm xuống.  

Tôi nghe ai đó khẽ nói: "Trời ơi, bảy năm tình cảm nói chia tay là chia tay, chắc hẳn cả hai cũng khó mà vượt qua được nhỉ?"  

Khó ư?  

Chẳng khó chút nào.  

Tôi nhìn Chu Diệc Chi du lịch khắp nơi, vui vẻ bên bạn bè, có người yêu mới, hai người ân ái ngọt ngào… Bảy năm đối với anh ta mà nói chẳng đáng là bao.  

Anh ta chỉ đơn giản là vứt bỏ một gánh nặng mà thôi.  

Có tôi hay không, cuộc sống của anh ta vẫn chẳng hề thay đổi.  

Khó ư?  

Cũng có chút khó đấy.  

Mới chia tay, tôi liên tục nhớ lại quá khứ của hai đứa, nhớ sự quan tâm dịu dàng của Chu Diệc Chi, không hiểu nổi vì sao hai người từng yêu nhau như thế lại có thể tan vỡ dễ dàng đến vậy.  

Tôi đã khóc đến trời đất mịt mù, nhưng khi tỉnh dậy, căn phòng tối đen chỉ còn lại mình tôi.  

Chu Diệc Chi thực sự không còn yêu tôi nữa rồi.

7.  

Chắc là tôi say rồi.  

Mặt tôi ướt đẫm. Tôi vốn không định khóc, nhưng tôi thực sự không thể kìm nén được.  

Hoàn toàn không thể.  

Tôi say rồi, tôi mơ hồ nhìn thấy Chu Diệc Chi giật lấy ly rượu của tôi, kéo tay tôi lôi ra ngoài.  

Tôi choáng váng, cứ như trở về khoảng thời gian vừa tốt nghiệp đại học.  

Hôm ấy là tiệc chia tay, tôi uống đến mức hưng phấn, Chu Diệc Chi mặt đen như than, lôi tôi ra khỏi bàn tiệc.  

Anh ta giận dữ, tôi chưa từng thấy anh ta tức giận đến thế.  

"Tống Khả, em vốn không biết uống rượu, uống nhiều như vậy để làm gì? Không cần cái mạng này nữa à?"  

"Có anh ở đây mà em còn uống thế này, nếu không có anh, chẳng lẽ em định uống đến trời sập luôn sao?"  

"Từ giờ cấm uống rượu, một giọt cũng không được!"  

...  

"Tống Khả."  

Làn gió mát lạnh của đêm hè khiến tôi tỉnh táo đôi chút, tôi cố mở mắt ra, muốn nhìn rõ người trước mặt.  


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com