Lời Chia Tay Không Báo Trước

Chương 4



Chu Diệc Chi vẫn mang vẻ mặt cau có ấy, chỉ có điều lần này anh ta nói: "Chúng ta đã chia tay rồi, mọi chuyện đều đã qua, tại sao em lại nói những điều đó trước mặt Hứa Khả?"  

"Cô ấy sẽ hiểu lầm, tôi không muốn cô ấy buồn."  

Tôi vỗ vỗ vào mặt mình, cố làm bản thân tỉnh táo hơn.  

"Ồ, đau lòng rồi à?"  

Chu Diệc Chi im lặng, ánh mắt lạnh băng nhìn tôi, trong mắt anh ta không che giấu nổi sự chán ghét.  

Thật xa lạ.  

Ánh mắt đầy thù địch này.  

Không biết là do tác động của rượu hay gì khác, tôi bỗng bật cười: "Thế bây giờ anh kéo tôi ra đây làm gì? Không sợ 'Khả Khả' của anh hiểu lầm à?"  

Chu Diệc Chi gằn giọng lại: "Tôi sẽ giải thích rõ với cô ấy. Cô ấy không giống em, cô ấy hiểu chuyện, không vô lý gây sự."  

Tôi gật đầu, mặc kệ anh ta nói gì cũng được: "Được được, chúc mừng anh cuối cùng cũng tìm được tình yêu đích thực rồi."  

"Nhưng nói thật nhé Chu Diệc Chi, tình yêu đích thực của anh rẻ mạt thật đấy. Anh yêu đương chẳng khác nào thay quần áo, mặc chán thì vứt, rồi lại vứt, để rồi dưới chân anh toàn là đồ cũ."  

"Sao anh không mở hẳn cửa hàng quần áo đi? Ngày nào cũng có đồ mới để mặc."  

Sự kiên nhẫn của Chu Diệc Chi cuối cùng cũng cạn kiệt, anh ta lùi lại vài bước, bực bội nói: "Em say rồi."  

Sau đó, không hề do dự mà quay người rời đi. Nhưng ngay khoảnh khắc xoay lưng, bước chân anh ta khựng lại.  

"Khả Khả?"  

Tôi biết, người anh ta gọi không phải tôi.  

"Em nghe thấy hết rồi." Giọng Hứa Khả nghe đau đớn nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, cô ta quay lưng bỏ chạy.  

"Không phải như em nghĩ đâu, anh với cô ấy không có gì cả, nghe anh giải thích!"  

Chu Diệc Chi hoảng loạn đuổi theo, bỏ lại tôi phía sau.  

Tôi đứng yên, bụng quặn thắt từng cơn.  

Say quá rồi, buồn nôn quá.  

Tôi ôm lấy thùng rác, nôn đến cạn sạch dạ dày, không còn sức để đứng dậy nữa.  

Tôi lôi điện thoại ra, gọi cho Phùng Xuân: "Xuân Xuân, cậu rảnh không? Đến đón tớ được không?"  

Phùng Xuân ngay lập tức nghe ra điều bất thường trong giọng tôi: "Cậu uống rượu?"  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Gửi vị trí cho tớ, tớ đến ngay, cậu đừng đi đâu hết."

8.  

Phùng Xuân đưa cho tôi một bộ đồ ngủ, tôi cuộn tròn trên giường, ôm chăn, áp mặt vào lớp chăn ấm áp.  

Đầu tôi đau quá.  

"Tớ nói này, Hứa Khả chắc chắn cố tình! Trước đây còn đi chơi chung, cậu và Chu Diệc Chi vừa chia tay, cô ta lập tức thành bạn gái anh ta, chẳng lẽ cô ta không biết cậu là người yêu cũ của anh ta à?"  

"Bằng không thì bao nhiêu công ty không xin vào, lại cố tình đến nơi cậu làm việc, cậu không muốn đi liên hoan, cô ta còn kéo cậu đi bằng được, có khi nào là muốn tuyên bố chủ quyền, tiện thể làm cậu mất mặt không?"  

Tôi ngẩng đầu khỏi chăn, xoa thái dương: "Kệ đi, dù sao chuyện của họ cũng không liên quan đến tớ nữa, tớ sẽ bước qua thôi!"  

Nhưng ngày hôm sau, trong công ty lan truyền một tin đồn: tôi lợi dụng hơi men, cố tình quyến rũ bạn trai của Hứa Khả.  

Lúc tôi đến công ty, tôi có thể thấy rõ sự khinh miệt và coi thường trong ánh mắt đồng nghiệp.  

Hứa Khả thì tỏ ra ấm ức, dùng ánh mắt oán hận nhìn tôi: "Tống Khả, sao chị có thể trơ trẽn như vậy? Đừng tưởng là bạn học cũ của bạn trai tôi mà ngang nhiên quyến rũ anh ấy trước mặt tôi!"  

"Đúng rồi đó, hôm qua còn khóc lóc thảm thiết, có phải muốn bạn trai người ta thương hại cô không?"  

"Làm người thì cũng nên có đạo đức một chút, đừng có làm 'kẻ thứ ba' trắng trợn chen vào tình cảm người khác như vậy."

Hứa Khả nắm lấy tay đồng nghiệp, dịu dàng nói: "Thôi bỏ đi, đừng nói như vậy. Em biết anh ấy ưu tú thế nào, em tin anh ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với em."  

Lời này chẳng phải là đang ngầm thừa nhận tôi đã quyến rũ Chu Diệc Chi sao?  

Tôi bỗng cảm thấy buồn cười.  

Rõ ràng tôi là người vô cớ bị bỏ rơi, chỉ cần một câu "chán rồi, không yêu nữa", anh ta có thể ngay lập tức bắt đầu một mối quan hệ mới.  

Tôi không được ấm ức, không được khóc, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta hạnh phúc? Cuối cùng còn bị chửi là kẻ thứ ba?  

Tôi đặt mạnh túi xách xuống bàn, dứt khoát lấy điện thoại ra, lục lại bức ảnh hiếm hoi còn sót lại giữa tôi và Chu Diệc Chi trong cuộc trò chuyện với Phùng Xuân.  

"Đã nói đến mức này rồi, tôi cũng không thể để mình bị vu oan vô lý như thế."  

Tôi chỉ vào thời gian trên bức ảnh: "Lúc tôi và Chu Diệc Chi còn yêu nhau, không biết Hứa Khả còn đang ở xó xỉnh nào."  

Cả văn phòng rộ lên tiếng xì xào bàn tán.  

Chuyện đồng nghiệp tám chuyện về nhau vốn là điều không thể tránh khỏi, đã thích nghe, vậy thì nghe cho rõ luôn đi.  

"Đúng là tôi và Chu Diệc Chi từng là bạn học, nhưng anh ta cũng từng là bạn trai của tôi suốt bảy năm. Còn vì sao chia tay, có lẽ vì anh ta tìm được một người mới mẻ hơn."  

Tôi liếc nhìn Hứa Khả đầy ẩn ý, tiếp tục nói: "Tôi không dám tự nhận mình là người có đạo đức cao cả gì, nhưng chí ít cũng không đến nỗi không còn một chút nào, nếu không thì tôi đã chẳng bị thay thế ngay lập tức rồi."  


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com