Lời Chia Tay Không Báo Trước

Chương 6



"Nhưng sau đó, anh lại nói với tôi rằng, anh không còn cảm thấy hứng thú với tôi nữa, anh mệt rồi."  

"Có lẽ sự xuất hiện của Hứa Khả đã khiến cuộc sống vốn tĩnh lặng của anh trở nên sinh động trở lại."  

Tôi nói rất nghiêm túc, còn Chu Diệc Chi thì dần bình tĩnh lại.  

Anh ta hít sâu một hơi, gần như bất lực nói: "Là tôi có lỗi với em, tôi đã không giữ lời hứa. Nhưng chuyện tình cảm không ai nói trước được. Khả Khả là một cô gái tốt, tôi không muốn vì tôi mà em làm tổn thương cô ấy."  

Tôi đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn anh ta.  

Tôi cứ tưởng mình có thể nói gì đó, nhưng cuối cùng, một chữ cũng không thốt ra được.  

Có những lời, đã không còn cần thiết để nói nữa.

10.  

Không biết Chu Diệc Chi đã nói gì với Hứa Khả, nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta đã đi làm trở lại.  

Chỉ là lần này, ánh mắt cô ta nhìn tôi không thèm che giấu nữa, toàn bộ sự chán ghét đều lộ rõ trên mặt.  

Tôi không muốn phí sức vào chuyện này nữa, cũng chẳng buồn để ý đến cô ta.  

Cuối cùng, dự án của tôi cũng được thông qua. Quản lý báo rằng công ty chuẩn bị ký hợp đồng đại diện với công ty giải trí lớn nhất Bắc Kinh.  

Người đại diện là một ngôi sao nổi tiếng hàng đầu, dặn tôi chuẩn bị thật kỹ, nhất định phải chốt được hợp đồng này.  

Vì vậy, tôi thức liền mấy đêm, sửa đi sửa lại nhiều phiên bản, cuối cùng mới gửi đi phương án cuối cùng.  

Đối tác sau khi xem rất hài lòng, nhanh chóng chốt ngày gặp mặt.  

Chỉ là tôi không ngờ, Hứa Khả cũng muốn tham gia dự án này.  

"Hứa Khả tuy là nhân viên mới, nhưng trước đây cô ấy cũng có vài đề án không tệ. Cô dẫn cô ấy cùng làm dự án mùa thu đi."  

Tôi cứng rắn lên tiếng: "Dự án này từ đầu đến cuối đều do tôi phụ trách. Tôi sửa phương án, thức đêm chỉnh ảnh, liên tục liên hệ đối tác để điều chỉnh, mất rất nhiều công sức mới chốt được ngày gặp mặt. Bây giờ ngài nói muốn thêm người vào?"  

Quản lý có vẻ mất kiên nhẫn, lấy tay gãi tai: "Tống Khả, tôi biết trước đây các cô có xích mích, nhưng không thể để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc. Mọi thứ phải lấy lợi ích công ty làm trọng."  

Tôi không cam lòng: "Chuyện này không liên quan đến cá nhân! Nếu muốn thêm người, tại sao không thông báo trước? Chúng tôi có thể cùng nhau thảo luận phương án sửa đổi, chứ không phải tôi làm hết mọi thứ, còn người khác chỉ cần tiếp quản là xong!"  

Thấy tôi không chịu nhượng bộ, Hứa Khả đứng bên nãy giờ cũng lên tiếng: "Tôi biết chị vẫn còn canh cánh chuyện của Diệc Chi..."  

"Chuyện này không liên quan đến Chu Diệc Chi! Đây là kết quả làm việc của tôi!" Tôi giận dữ ngắt lời cô ta.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô ta có vẻ bị dọa sợ bởi thái độ của tôi, trong chốc lát đứng yên tại chỗ không dám nói gì.  

Mắt cô ta dần đỏ lên, thậm chí giọng nói cũng bắt đầu nghẹn ngào: "Tôi chỉ muốn trân trọng cơ hội học hỏi lần này, thật sự không phải muốn cướp lấy thành quả của chị... Công ty đào tạo tôi, tôi muốn nhanh chóng trưởng thành hơn... Tôi đảm bảo, tuyệt đối không làm chị vướng víu đâu."  

Quản lý nhíu mày càng chặt hơn, ông ta gõ bàn, khó chịu nhìn tôi: "Cô nổi giận cái gì? Người ta chỉ muốn nhanh chóng tiến bộ, công ty cũng muốn tạo điều kiện. Cô còn không hài lòng cái gì nữa?"  

Nhanh chóng tiến bộ? Cơ hội học hỏi?  

Khi tôi chỉnh sửa phương án, cô ta có thể tham gia. Khi tôi thiết kế bản mẫu, cô ta cũng có thể tham gia. Nhưng không, cô ta phải đợi đến khi tôi làm xong hết mọi thứ mới nhảy vào nói một câu "học hỏi"?  

Xạo chó!  

Tôi đưa tay ôm trán, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.  

"Vậy thì giao hết cho Hứa Khả đi."  

Nói xong câu đó, tôi xoay người rời khỏi văn phòng, để lại tiếng gào giận dữ của quản lý sau lưng: "Đừng tưởng công ty không có cô thì không làm được! Không muốn làm thì cút!"  

Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, giữa những ánh mắt kinh ngạc và thắc mắc của đồng nghiệp, rời khỏi công ty.

11.  

Tôi nộp đơn từ chức.  

Ngày rời đi, tôi bàn giao toàn bộ dự án của mình cho Hứa Khả.  

Nghe đồng nghiệp trong công ty nói, quản lý dự án rất coi trọng Hứa Khả, hy vọng cô ta có thể làm ra thành tích tốt hơn.  

Hứa Khả dĩ nhiên vui mừng khôn xiết.  

Nhưng tôi không còn muốn so đo nữa.  

"Tại sao không so đo?!" Phùng Xuân ngồi thẳng dậy từ ghế lái, căm phẫn nói: "Đó là tâm huyết của cậu, thành quả làm việc của cậu, tại sao phải dâng cho người khác?"  

Tôi nheo mắt, tựa lưng vào ghế phụ, giọng mệt mỏi: "Hai hôm trước, công ty giải trí kia đã chủ động mời tớ về làm. Quan điểm sáng tạo của tớ rất hợp với họ, bọn tớ nói chuyện rất ăn ý."  

"Chỉ là lúc đó tớ chưa có ý định nhảy việc, dù sao tớ cũng học được rất nhiều từ công ty cũ, vẫn muốn tiếp tục ở lại."  

Phùng Xuân ngạc nhiên, sau đó cười khanh khách: "Hóa ra là đã tính sẵn đường lui rồi."  

"Đây không phải đường lui."  

Tôi nói: "Hứa Khả cố tình gây khó dễ cho tớ. Một lần có thể có lần thứ hai, tớ không muốn tiếp tục ở trong môi trường làm việc như vậy, nên tớ chọn cách bước ra."  


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com